Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 627 -




Lục hoàng tử... thật sự chết rồi.
Hình như Loan Trạm không lo lắng về điều đó, bình tĩnh sai người vào kéo xác Lục hoàng tử ra cho chó ăn, rồi đóng cửa lại, ôm Miểu Nguyệt đang bàng hoàng lên giường, kiên nhẫn lau tay cho nàng.
Miểu Nguyệt run giọng: "Lục hoàng tử... Lục hoàng tử chết rồi!"
Loan Trạm thờ ơ: "Chết rồi thì chết, hắn ta xúc phạm nàng, còn muốn cưỡng bức nàng nói ra vị trí Thông Minh Lệnh, há không đáng chết sao?"
Thấy Miểu Nguyệt run rẩy, hắn ôm lấy mặt nàng: "Đừng sợ, ta sẽ xử lý hắn ta sạch sẽ, về sau hắn sẽ không làm hại nàng nữa."
Miểu Nguyệt khóc: "Ngươi điên rồ... cút đi!"
Loan Trạm không nói gì, cúi xuống hôn lên trán rồi dần xuống người nàng.
Run rẩy của Miểu Nguyệt càng dữ dội hơn, nàng vùng vẫy nhưng không thể đẩy người trước mặt ra.
Sau đó... sau đó đã xảy ra chuyện gì, Miểu Nguyệt không muốn nhớ lại.
Trong vũng máu, nàng đáng xấu hổ quấn lấy kẻ thù.
Miểu Nguyệt khóc rất nhiều, bị phát hiện ra thì ngay cả nước mắt cũng bị hút sạch.
Nam nhân vẫn tàn nhẫn nói: "Khóc đi, nước mắt của nàng cũng thuộc về ta."
Ánh trăng mát mẻ rơi xuống, soi sáng vệt máu kéo dài chói mắt.
Thời gian trôi qua, sang ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc lên như bình thường.
Lúc Tạ Vãn U tỉnh lại trong tiếng gõ cửa rầm rầm, sau đó liền biết được một tin động trời.
Tối qua con rối Lục hoàng tử mà Tiên Minh định đưa lên ngôi đã bị đâm nhiều nhát, lúc phát hiện ra thì chỉ còn lại một nửa thi thể bị chó hoang gặm nhấm.
Tiên Minh đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ chờ Yêu Hoàng trúng độc là có thể đưa Lục hoàng tử lên ngôi, nhưng không ngờ chỉ sau một đêm, Lục hoàng tử đã không còn.
Khung Uyên nói, hiện tại đoàn sứ giả của Tiên Minh đã phát điên, đang điên cuồng điều tra kẻ hạ độc.
Tạ Vãn U: "..."
Chết tiệt, nàng đang mơ sao, tình tiết này thật điên rồ.
Tạ Vãn U nhớ lại lời truyền âm của Phong Nhiên Trú hôm qua, không khỏi im lặng.
Không lẽ thật sự là Phong Nhiên Trú làm sao?
Không thể nào đi?
Cái chết của Lục hoàng tử, không nghi ngờ gì đã khuấy động một cơn sóng gió lớn trong Yêu cung vốn không bình yên, nhất thời, mọi người trong Yêu cung đều có những suy nghĩ riêng.
Yêu Hậu hoàn toàn không thể chấp nhận sự ra đi của Lục hoàng tử, vừa khóc vừa yêu cầu lão Yêu Hoàng điều tra thủ phạm, còn một số hoàng tử thì nhân cơ hội Lục hoàng tử chết, lặng lẽ tự tiến cử mình với Tiên Minh.
Trưởng lão Tiên Minh buồn bực truyền thư cho Minh chủ, đối với những hoàng tử đến tự tiến cử, ông ta không để mắt đến một ai, miễn cưỡng duy trì lễ độ tiễn người đi, sắc mặt vẫn không tốt lên được.
“Làm sao bây giờ? Lục hoàng tử vừa chết, chúng ta tìm ai đây?” Một Tông chủ nhíu mày nói: “Bát hoàng tử thì có thể giúp được, nhưng người này tâm tư quá nhiều, khó mà đảm bảo sẽ không trở mặt.”
Tâm trạng của trưởng lão Tiên Minh không tốt, giọng nói lạnh như băng: “Đừng vội đưa ra quyết định, trước tiên cứ xem Minh chủ nói thế nào.”
Tạ Vãn U ngồi giữa họ, cũng giả vờ buồn bã, nhưng thực ra trong lòng đã nở hoa.
Đêm qua rốt cuộc là ai đã giết chết Lục hoàng tử, đúng là một người tốt bụng.
Như vậy, kế hoạch của Tiên Minh đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Thực ra Tạ Vãn U đã nghi ngờ là Phong Nhiên Trú, nhưng nàng suy nghĩ lại, nàng lại cảm thấy Phong Nhiên Trú không phải là người hấp tấp như vậy. Vừa đến Yêu cung đã giết chết Lục hoàng tử, điều này hoàn toàn không giống với phong cách của Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U định lát nữa sẽ hỏi Phong Nhiên Trú, bây giờ chuyện nàng muốn làm là đi gặp Miểu Nguyệt.
Tạ Vãn U nghe nói hôm qua Nhị hoàng tử đã mời yêu y đến chữa bệnh cho Miểu Nguyệt, sau khi họp xong ở Tiên Minh, nàng liền tìm cách đánh ngất yêu y, sau đó cải trang thành yêu y, thuận lợi trà trộn vào địa bàn của Nhị hoàng tử.
Hung thủ giết chết Lục hoàng tử vẫn chưa tìm ra, cung điện của Nhị hoàng tử được canh phòng nghiêm ngặt, nếu không phải Tạ Vãn U có pháp khí cấp Thiên che giấu khí tức, lại uống đan dược cải trang Lục phẩm có hiệu quả cực tốt, thì e là không thể trốn khỏi cuộc kiểm tra nghiêm ngặt kia.
Sau khi thành thật chấp nhận việc lục soát, Tạ Vãn U không nhìn ngang dọc, đi thẳng qua sân trong, đến cung điện nơi Miểu Nguyệt ở.
Cổng lớn của cung điện có hai yêu binh chắn giữ, hình như là để ngăn Miểu Nguyệt bỏ trốn, Tạ Vãn U nhìn cảnh này, thầm cảm thán, không phải là tình tiết "phòng tối cưỡng ép yêu đương" trong truyện sao...
Tạ Vãn U vẫn giữ nguyên vẻ mặt, bước vào cửa, vô tình liếc mắt vào trong phòng.
Những sợi xích và còng tay như trong tưởng tượng không hề tồn tại, ngược lại, căn phòng sáng sủa, cách bài trí và trang trí đều khá tinh xảo, Miểu Nguyệt xõa tóc, đang nằm ủ rũ trên bàn, trên bàn bày đầy thức ăn ngon lành: như cỏ tươi xanh mướt trông rất hấp dẫn, trái cây đỏ đỏ nhìn qua rất mê người, bánh ngọt thơm phức - đáng tiếc là những thứ này hình như không khơi dậy được bất kỳ ham muốn ăn uống nào của Miểu Nguyệt.
Nghe thấy tiếng động mở cửa của Tạ Vãn U, Miểu Nguyệt yếu ớt ngẩng đầu lên, thấy là yêu y hôm qua, lại chán nản nằm xuống, vẻ mặt ủ rũ đuổi người: “Đi đi, hôm nay không cần chữa bệnh cho ta nữa.”
Tạ Vãn U đặt hộp thuốc sang một bên, khoan tay nói: “Ta còn tưởng ngươi sắp phải ngồi tù, xem ra ngươi sống không tệ lắm... Bảo bối trong lòng thiếu chủ bá đạo.”
Nghe vậy, Miểu Nguyệt phản ứng một giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tạ Vãn U: “Ngươi...”
“Suỵt." Tạ Vãn U vội ra hiệu: “Ta phải vất vả lắm mới trà trộn được vào đây.”
“Ừ ừ." Miểu Nguyệt che miệng, quét sạch vẻ chán đời trước đó, nhanh chóng kéo Tạ Vãn U vào phòng trong, rồi mới đè thấp giọng, đầy phấn khích hỏi: “Ngươi thực sự đến Yêu giới rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận