Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 338 -




Đều nói, thực sắc tính dã (lương thực và dục vọng là bản năng), nàng lén lút suy nghĩ cũng không phải chuyện gì to tát, điều tồi tệ là Phong Nhiên Trú lại phát hiện ra suy nghĩ của nàng.
Tạ Vãn U còn nhớ mới vừa rồi mình vừa suy nghĩ cái gì.
Hình như là muốn vén lọn tóc ướt thay hắn, sau đó đẩy hắn vào bờ, hôn lên nốt rùi đỏ ở khóe miệng bị nước hồ làm ướt của hắn...
Cũng may, nàng chưa kịp nghĩ gì nhiều hơn, Phong Nhiên Trú đã tức giận thu hồi lực lượng tinh thần của mình.
Lúng túng, một trận lúng túng hít thở không thông.
Không biết qua bao lâu, Tạ Vãn U liếc nhìn Phong Nhiên Trú, thấy vẻ mặt hắn không vui, khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh, nàng đành cúi đầu nhận lỗi: "Ta xin lỗi!"
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu, trước đây hắn nhất định sẽ bỏ đi, nhưng bây giờ tình hình đặc biệt, nếu không dạy dỗ Tạ Vãn U thì nàng sẽ mắc sai lầm, chẳng may để Thần Khải phát hiện ra thì mất nhiều hơn được.
Hắn đành cố ép mình ngồi lại, day day huyệt thái dương: "Nếu để ta thấy cảnh tượng không thể chấp nhận được như thế này nữa... ta sẽ móc mắt ngươi ra."
Tạ Vãn U gật đầu như gà mổ thóc, lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn nữa.
Nhưng chuyện tưởng tượng này thật sự không thể nói khống chế là khống chế được.
Lần phòng thủ thứ hai, không nghi ngờ gì nữa, lại thất bại, nhiều nhất chỉ kéo dài hơn lần trước một giây.
Lần này, cảnh tượng trong đầu Tạ Vãn U còn quá đáng hơn, Phong Nhiên Trú vừa dọa sẽ móc mắt nàng, nàng lập tức quay sang hôn đuôi mắt hắn trong ảo cảnh.
"..." Phong Nhiên Trú nhanh chóng rút lực lượng tinh thần ra, hàm dưới căng cứng, giọng nói vô cùng lạnh lùng gọi tên nàng: "Tạ Vãn U!"
Tạ Vãn U biết mình lại xong rồi, trong lòng vô cùng khổ sở, nàng cứng đầu biện giải: "Chuyện này... ta không thể khống chế được, ngươi cũng không thể trông cậy vào ta lập tức có thể đoạn tuyệt tình cảm, trở nên vô tình vô dục chứ?"
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, mặt dày nói: "Vì suy nghĩ cho tương lai, hay là... ngươi cố chịu đựng thêm một chút?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu đầy sát khí: "Ta thật hận không thể một chưởng đánh ngất ngươi."
Tạ Vãn U né tránh ánh mắt của hắn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nàng chỉ vào mặt hồ bên cạnh đề nghị: "Hay là ta xuống bơi một vòng, bình tĩnh rồi quay lại?"
Phong Nhiên Trú nhắm mắt lại: "Đi đi, khi nào vô tình vô dục thì hãy quay lại."
"..."
Tạ Vãn U còn có thể nói gì nữa, đành xuống hồ bơi một vòng.
Nàng trở lại, bọn họ thử lại một lần nữa, vẫn thất bại.
Lần này, những gì Tạ Vãn U làm trong ảo cảnh còn táo bạo hơn, nàng kéo cả Phong Nhiên Trú xuống hồ, sau đó…
Tóm lại, sau khi xem ảo cảnh lần này, nàng chỉ còn một bước nữa là bị Phong Nhiên Trú vỗ chết.
Hai người vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn, một thời gian dài không nói chuyện, tiến độ luyện tập cũng rơi vào bế tắc.
Cuối cùng, Tạ Vãn U chuyển hướng suy nghĩ: "Nếu tạm thời không học được cách phòng thủ, hay là luyện tập tấn công tinh thần trước?"
Phong Nhiên Trú không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Hắn không thể chấp nhận những suy nghĩ khác lạ của Tạ Vãn U về hắn, nếu tấn công tinh thần Tạ Vãn U, ngược lại sẽ gây ra tổn thương tinh thần cho nàng.
Nếu Tạ Vãn U tấn công tinh thần với hắn, tình hình sẽ hoàn toàn khác, Tạ Vãn U không phá vỡ được phòng thủ tinh thần của hắn, những hình ảnh hỗn loạn đó tất nhiên sẽ không xuất hiện nữa.
Sau khi chuyển sang luyện tập tấn công tinh thần, bầu không khí tốt lên trông thấy.
Tấn công đơn giản hơn phòng thủ, Tạ Vãn U nhanh chóng nắm được một số điểm mấu chốt lúc tấn công, sau vài lần luyện tập, mặc dù vẫn không có tác dụng với Phong Nhiên Trú, nhưng cường độ tấn công thực sự đang dần tăng lên.
Lúc này, Tạ Vãn U mới biết, nếu không xâm nhập thành công vào ký ức của đối phương, thì cảnh tượng nàng nhìn thấy sẽ trở nên tối đen như mực, chẳng có gì cả.
Tạ Vãn U lại một lần nữa bị lực lượng tinh thần của Phong Nhiên Trú đẩy ra, đã cảm thấy hơi mệt mỏi, nằm trên bệ bên cạnh nghỉ ngơi một lúc, quay đầu lại tò mò hỏi hắn: "Theo tốc độ tiến bộ này của ta, đời này liệu có thể phá vỡ được phòng thủ tinh thần của ngươi không?"
Nghe câu hỏi của nàng, Phong Nhiên Trú thăm dò nhìn nàng: "Phá vỡ phòng thủ tinh thần của ta? Ngươi muốn làm gì?"
"Không có ý gì khác.” Tạ Vãn U nhỏ giọng nói: "Chỉ là thấy trước đây ngươi đã xem bí mật của ta nhiều lần như vậy, ít nhất ta cũng phải xem lại một lần mới công bằng chứ..."
"Ngươi không cần nghĩ nữa đâu.” Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Cả đời này cũng không thể nào."
Tạ Vãn U rất không phục: "Sao lại không thể? Mọi chuyện đều có thể, ngươi đừng quá… Ngươi muốn làm gì?"
Giọng nói của Tạ Vãn U khựng lại, bởi vì lúc này Phong Nhiên Trú đột nhiên đặt tay lên sau lưng nàng, khiến nàng có một linh cảm không lành.
Phong Nhiên Trú hờ hững nói: "Rèn luyện tinh thần, nâng cao lực lượng tinh thần của ngươi."
Tạ Vãn U vừa nghe đã muốn chạy, nhưng bị Phong Nhiên Trú đã sớm lường trước giữ chặt: "Rèn luyện sớm xong sớm."
Tạ Vãn U đành bất lực ngồi xuống.
Sau khi tôi luyện linh hồn, Tạ Vãn U uể oải tựa như một bãi bùn nhão, toàn thân không còn chút sức lực nào, sắc mặt cũng tái nhợt hơn vài phần. Phong Nhiên Trú vừa thu hồi lực lượng, nàng liền nghiêng ngả ngã vào người Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú đã quen với trạng thái sau khi nàng tôi luyện linh hồn, cúi người bế ngang nàng lên, bước lên bờ, nhận thấy cơ thể Tạ Vãn U đang run rẩy nhẹ, Phong Nhiên Trú cau mày: "Sao vậy?"
Tạ Vãn U nói bằng giọng mũi: "Lạnh... lạnh quá."
Lúc này Phong Nhiên Trú mới nhớ ra, dưới đáy hồ có Hàn Ngọc Tủy ngàn năm, lạnh thấu xương, vốn không phải nhiệt độ mà người thường có thể chịu được. Trước đó Tạ Vãn U có thể chịu đựng được, cũng là dựa vào Băng linh căn của nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận