Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 590 -




Tạ Chước Tinh cúi đầu, đặt Tiểu giao long bên chân Tạ Vãn U, đang định nói, thấy Tiểu giao long định lén lút bò đi, như muốn bỏ trốn, vội vã duỗi chân giữ chặt lấy nhóc, rồi mới hơi chột dạ nói với Tạ Vãn U: "Nương, thứ này nói mình không phải giun đất, là Giao long, vừa rồi đánh nhau với Tiểu Bạch, hình như xương bị gãy rồi, nương có thể xem bệnh cho thứ này không?"
Tạ Vãn U: "...?"
Không phải như nàng nghĩ chứ?
Lúc này, Đại giao long dưới chân Bạch hổ gắng sức ngẩng đầu, gào đến tê tâm liệt phế: "Thả con trai ta ra!"
Tiểu giao long nghe thấy tiếng cha ruột, lập tức khóc lên, cố gắng giãy khỏi chân Tạ Chước Tinh, bò về phía Đại giao long: "Cha, cứu con!"
Đại giao long cũng cố gắng giãy khỏi chân Bạch hổ, bò về phía Tiểu giao long: "Con trai, cha đến cứu con!"
Đáng tiếc là cha con Đại giao long giãy dụa mãi vẫn không thoát khỏi chân cha con Bạch hổ.
Tạ Vãn U nhìn cảnh tượng cảm động trời đất này, im lặng: "..."
Lần này, chắc là do áp chế chủng tộc đi.
Tạ Vãn U nhẹ nhàng ho một tiếng, cắt đứt trò hề này: "Được rồi, Khung Uyên, chỉ cần ngươi đảm bảo không tiếp tục đánh nhau với đạo lữ của ta, chúng ta sẽ trả con trai ngươi lại cho ngươi."
Khung Uyên do dự một chút: "Ngươi hứa chứ?"
Tạ Vãn U day day huyệt thái dương, gật đầu: "Ta lấy danh nghĩa Đảo chủ mà thề."
Bản thân bị đánh thì không sao, nhưng con còn bị người khác giữ làm con tin, Khung Uyên không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Bạch hổ buông lỏng Đại giáo long ra, một hổ một giao long lần lượt hóa thành hình người.
Hình người của Khung Uyên rất cao lớn, dung mạo có thể coi là tuấn tú, nhưng khuôn mặt rất dữ tợn, đôi lông mày kiếm cũng toát lên vẻ hung dữ, đôi mắt đỏ dựng đứng càng có cảm giác lạnh lẽo phi nhân loại.
Vảy trên người y biến thành bộ quần áo đen, bao bọc lấy thân hình cao lớn, không quan tâm đến Phong Nhiên Trú bên cạnh, y bay thẳng về phía Tiểu giao long, đỡ lấy Tiểu giao long cũng đang lao về phía mình.
Tiểu giao long lập tức như tìm được chỗ dựa, nằm trong lòng cha tức giận mách lẻo: "Cha, chính là con thú bốn chân đối diện kia, nó đánh con! Đánh con rất đau!"
Khung Uyên lập tức trừng mắt nhìn Tạ Chước Tinh.
Ai mà chẳng biết mách lẻo, Tạ Chước Tinh cũng bay đến trên vai Phong Nhiên Trú, tức giận mách lẻo: "Hồ ly thúc thúc, là nó muốn cướp khóa trường mệnh của Tiểu Bạch, còn muốn đánh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mới đánh nó!"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng liếc nhìn hai con Giao long đối diện: "Đánh hay lắm."
"Ngươi—" Khung Uyên tự biết mình không đánh lại được hắn, lại trừng mắt nhìn Tạ Vãn U: "Ngươi có hiểu quy củ không, bản tọa là thú trấn đảo của đảo Bồng Lai, ngươi không cung kính ta đã đành, lại để mặc đạo lữ của ngươi làm nhục ta như vậy!"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Thú trấn đảo thì phải có dáng vẻ của thú trấn đảo, ta đang dạy ngươi quy củ đây."
"Ngươi thật là ức hiếp người quá đáng!" Khung Uyên tức giận, còn muốn động thủ, nhưng lại bị một câu của Tạ Vãn U ngăn lại: "Muốn tiếp tục đánh nhau nữa sao, không xem Tiểu giao long thế nào à?"
Khung Uyên lập tức không quan tâm đến chuyện khác, cúi đầu xem xét tình hình của Tiểu giao long.
May mà Tiểu giao long chỉ là bị nuôi dưỡng quá kiêu căng, tuy kêu rất to, nhưng thực ra không bị đánh nặng chỗ nào cả.
Tạ Chước Tinh ngồi xổm trên vai Phong Nhiên Trú, cố ý nói: "Ta cũng bị đánh nhiều lần, nhưng cũng không khóc nhè, ngươi chắc chắn là đồ mít ướt."
Tiểu giao long há miệng, vô dụng đến mức lại một lần nữa tức giận đến phát khóc.
Nhóc vĩnh viễn ghét con thú bốn chân này, vĩnh viễn!!

Tạ Chước Tinh thấy Tiểu giao long lại khóc, buồn bực dùng chân gãi đầu, do dự một lát, từ không gian chứa đồ của khóa trường mệnh lấy ra một miếng bánh thơm phức, đưa về phía Tiểu giao long: "Đừng khóc nữa, cho ngươi ăn này."
Tiểu giao long hít mũi, đôi mắt đẫm lệ nhìn miếng bánh mà nhóc chưa từng thấy: "Đây là cái gì vậy?"
Tạ Chước Tinh giới thiệu với nhóc: "Đây là bánh Như Ý Thủy Tinh, siêu ngon luôn!"
Để chứng minh lời mình nói là thật, Tạ Chước Tinh bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, cái miệng động đậy, híp mắt hưởng thụ.
Tiểu giao long không khỏi tò mò, quên cả khóc, thò đầu ra, nghi ngờ hỏi: "Thật sự ngon như vậy sao?"
"Thật mà! Ngươi nếm thử rồi biết." Tạ Chước Tinh gật đầu chắc nịch: "Ngươi há miệng to ra, ta thả vào miệng ngươi!"
Tiểu giao long không nghi ngờ gì, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hận sắt không thành thép của Khung Uyên trên đầu, ngây ngốc há miệng, chờ đợi bánh Thủy Tinh từ trên trời rơi xuống.
Tạ Chước Tinh nhắm một mắt, giơ chân nắm bánh Thủy Tinh lên, nhắm thẳng vào miệng Tiểu giao long, rồi ném mạnh——trúng ngay hồng tâm!
Tạ Chước Tinh không nhịn được mà vui vẻ vẫy đuôi: "!"
Tiểu giao long ngậm miệng lại, nhai thử một miếng, sau đó mắt sáng lên, trong nháy mắt đuôi nhỏ dựng thẳng lên, vui vẻ nói: "Ừm ừm——ngon quá! Thật sự rất ngon!!"
Tạ Chước Tinh háo hức lại lấy ra một miếng bánh: "Đây là bánh đậu xanh, ngươi còn muốn ăn không?"
"Ăn ăn!" Tiểu giao long lại há to miệng: "Ném vào miệng ta đi!"
"..." Khung Uyên thực sự không thể nhìn nổi nữa, tức giận gõ đầu đứa con ngốc nhà mình: "Con còn chút cốt khí nào không vậy!"
Vừa rồi còn đánh nhau với người ta đến chết đi sống lại, sao bây giờ lại có thể ăn ngon lành đồ của người ta vậy... Thật là mất mặt quá!
Tiểu giao long bị gõ đầu, ủy khuất ngậm miệng lại: "Nhưng mà cha ơi, thật sự rất ngon mà."
Khung Uyên hung dữ nói: "Có ngon cũng không được diệt uy phong của mình!"
Tiểu giao long cúi đầu buồn bã một lúc, đột nhiên nghĩ ra một diệu kế: "Cha ơi, hay là cha cũng há miệng ra đi, để Tiểu Bạch thả vào miệng cha, cha nếm thử thì sẽ biết ngon thế nào!" Sau đó bọn họ cùng ăn, như vậy cha sẽ không mắng nhóc nữa ~

Bạn cần đăng nhập để bình luận