Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 469 -




Vật nhỏ ăn một cái đùi gà cũng nghĩ đến nàng, Tạ Vãn U rất cảm động: "Đùi gà này là đặc biệt mang cho Tiểu Bạch mà, Tiểu Bạch tự ăn là được."
Tạ Chước Tinh lại ngượng ngùng nhìn về phía Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú cười với nó: "Chắc chắn là muốn mời ta ăn cùng chứ? Nghĩ kỹ đi, dù sao thì ta há miệng ra là có thể nuốt trọn cái đùi gà này."
Tạ Chước Tinh: "..."
Tạ Chước Tinh lặng lẽ dùng chân bám chặt lấy tay Phong Nhiên Trú, gừ một tiếng, xé một miếng thịt gà nguyên vẹn từ trên xương gà xuống, nhai nhai nuốt xuống bụng một cách ngon lành, sau đó ưỡn ngực nhỏ, tự hào khoe với Phong Nhiên Trú.
Nhìn đi, nó cũng có thể ăn hết một cái đùi gà trong một miếng!
Phong Nhiên Trú nhìn nó một lúc, đưa tay ra, xoa rối bộ lông trên đầu nó: "Ngây thơ."
Tạ Chước Tinh: "..."
Đáng ghét!
Tất nhiên Phong Nhiên Trú không chỉ mang theo một cái đùi gà, hắn còn mang theo một con gà nướng nguyên con, còn Tạ Vãn U thì mang theo hai con cá nướng, Tạ Chước Tinh ăn xong, bụng nhỏ căng tròn, đi cũng không đi nổi.
Lúc này Tạ Chước Tinh mới nhớ hỏi Tạ Vãn U: "Nương, tại sao người lại nướng cá cho Tiểu Bạch vậy?"
Tạ Vãn U xoa xoa cái bụng nhỏ của nó: "Là nương cảm thấy Tiểu Bạch có thể muốn ăn cá nướng rồi."
Tạ Chước Tinh rất vui, dụi dụi Tạ Vãn U rồi hỏi: "Tiểu Bạch thật sự muốn ăn cá, nhưng nương đoán ra bằng cách nào vậy?"
Tạ Vãn U cười: "Dù sao thì nương cũng biết mà."
Những lời vô tình đó, chẳng phải là sự phản chiếu tiềm thức của đứa trẻ hay sao.
Tạ Vãn U đã trở về, liền bế Tiểu Bạch đi nói với Huyền Minh Đạo Nhân một tiếng, Huyền Minh Đạo Nhân vừa nói chuyện với Tạ Vãn U, vừa khen Tiểu Bạch không ngừng: "Tiểu Bạch thực sự rất ngoan, không để ta phải lo lắng chút nào, hoàn toàn không giống với đứa cháu trái của tông chủ nào đó... Học cũng rất nhanh, sau này chắc chắn sẽ là một Yêu tu có thiên phú!"
Tạ Chước Tinh bị khen đến nỗi ngượng ngùng, chui vào trong tay áo của Tạ Vãn U, chỉ để lộ ra một đoạn đuôi nhỏ lắc qua lắc lại.
Tạ Vãn U rất ngạc nhiên: "Tiểu Bạch học viết chữ rồi sao?"
Huyền Minh Đạo Nhân lại có thể khoe khoang rồi, vội vàng đưa cho Tạ Vãn U xem những tờ giấy mà đứa trẻ đã viết: "Viết rất tốt, con xem này."
Tạ Vãn U lật xem những tờ giấy này, người đều ngây ngốc.
Mặc dù nhìn kỹ, có thể thấy được mọi dấu vết bắt chước và không thành thạo, nhưng đối với một đứa trẻ mới học viết chữ thì đã rất khó tin rồi.
Cái này gọi là gì... thiên tài ba tuổi rưỡi sao?
Đang cảm thán về sự thông minh của đứa con, thì đột nhiên có một người bước vào.
Huyền Minh Đạo Nhân thấy người đến, không khỏi cảm thán: "Sư đệ, mấy ngày nay đệ đến đây nhiều lần quá rồi đấy?"
Trước đây, Lục sư đệ này tám trăm năm cũng không đến đây một lần.
Dung Độ nhàn nhạt nói: "Nghe nói Ngũ sư huynh về tông liền đến đây, nên qua xem thử."
Huyền Minh Đạo Nhân càng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Lục sư đệ này chẳng phải vẫn luôn không ưa Ngũ sư đệ sao, sao lại cố ý đến đón tiếp chứ?
Tạ Vãn U thấy Dung Độ đến, nhớ đến chuyện y bị dị ứng, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng bị Dung Độ ngăn lại: "Không sao đâu, ta đã uống thuốc trước rồi."
Ánh mắt Dung Độ lướt qua đại điện, quả nhiên đã thấy Phong Nhiên Trú đang ngồi trên ghế, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dung Độ không khỏi nheo mắt lại.
Ngũ sư huynh này của y, vừa trở về đã đến chỗ Nhị sư huynh, còn tình cờ gặp Tạ Vãn U.
Có phải là trùng hợp không?
Hình như cảm nhận được ánh mắt của y, Phong Nhiên Trú quay đầu lại, trực tiếp nhìn thẳng vào y, đuôi lông mày hơi nhếch lên: "Lục sư đệ có gì muốn nói với ta không?"
Dung Độ liền hỏi: "Ngũ sư huynh đột nhiên đến tìm Nhị sư huynh, không biết có chuyện gì?"
Khi Dung Độ cất lời, những người có mặt đều không giấu được vẻ khác thường.
Huyền Minh Đạo Nhân hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu tại sao Lục sư đệ đột nhiên hỏi hỏi thăm chuyện của Ngũ sư đệ.
Sư huynh đệ đi đến thăm hỏi nhau, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
... Dù trước đây Ngũ sư đệ đúng là không thích đến chỗ ông.
Hôm nay Phong Nhiên Trú và Tạ Vãn U lần lượt bước vào, Huyền Minh Đạo Nhân có chút nghi ngờ, nhưng tâm tư của Ngũ sư đệ này khó lường, lúc nào cũng nghĩ một đằng làm một nẻo, thấy hắn còn mang đồ ăn cho Tiểu Bạch, có lẽ là đến thăm Tiểu Bạch, kết quả vừa hay đụng Tạ sư điệt...
Huyền Minh Đạo Nhân mới vừa ra ngoài một chuyến, nên không thấy sự tương tác giữa Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, nếu không nhất định sẽ đánh giá lại mối quan hệ giữa hai người này.
Nhưng lúc này, Huyền Minh Đạo Nhân hoàn toàn không nghĩ đến những khía cạnh khác, chỉ có chút lo lắng.
Không khí giữa Ngũ sư đệ và Lục sư đệ có vẻ không ổn lắm, e là lát nữa lại đánh nhau mất...
Huyền Minh Đạo Nhân nghĩ đến đây, không khỏi nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai sư đệ, đầy vẻ cảnh giác.
Ông không để ý, nhưng Tạ Vãn U đang ôm vật nhỏ bên cạnh lại hơi thay đổi sắc mặt, giống như ông, cũng đang âm thầm quan sát Dung Độ và Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U có chút căng thẳng, Dung Độ vốn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, huống hồ mối quan hệ giữa y và Phong Nhiên Trú không tốt lắm, nhưng y lại đột nhiên hỏi Phong Nhiên Trú một câu hỏi đột ngột như vậy.
Cái gọi là sự việc bất thường chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, vì vậy Tạ Vãn U đang nghĩ... Dung Độ có phải đã phát hiện ra điều gì không?
Nghĩ vậy, nàng không nhìn Dung Độ, liếc nhìn Phong Nhiên Trú.
Người này bị Dung Độ chất vấn một hồi, vẫn điềm nhiên như không, khóe môi thậm chí còn hơi nhếch lên: "Sư đệ đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy ta đến chỗ sư huynh là để làm chuyện xấu sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận