Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 158 -




Nàng vừa đưa tay ra, Phong Nhiên Trú đã ngửi thấy mùi trên tay nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ: "Sờ tay Yêu tộc khác, ngươi lại dùng tay đó sờ ta?"
"???"
Tạ Vãn U nhìn nhìn tay mình, không hiểu lại giẫm phải bãi mìn nào của Phong Nhiên Trú nữa: "Yêu tộc? Vừa rồi bị Miểu Nguyệt sư tỷ của Hợp Hoan Tông ôm một cái, có lẽ là mùi trên người nàng ấy."
Nghe nói là sư tỷ Hợp Hoan Tông, tâm trạng tệ hại của Phong Nhiên Trú không hiểu sao lại tốt hơn nhiều, khinh thường nói: "Có vài đệ tử Hợp Hoan Tông không kiêng nể nam nữ, ngươi còn dám tùy tiện để họ lại gần, đúng là to gan."
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: "... Ta thấy nàng ấy không có ý đó, hơn nữa nàng ấy còn nói sẽ giúp ta tìm mấy người bạn trai trong Hợp Hoan Tông nữa."
"Bạn trai..." Phong Nhiên Trú nghiền ngầm từ này.
Tạ Vãn U nhất thời lỡ miệng, vội vàng bổ xung lại: "Là ý chỉ đạo lữ, chẳng qua ta đã từ chối rồi."
"Tại sao?" Trước kia không phải nàng gặp người không quen biết cũng dám sờ eo sao, bây giờ lại thay đổi tính tình rồi?
Tạ Vãn U băng bó cho hắn xong, cũng không ngẩng đầu lên: "Còn tại sao nữa, kiếm tiền mới là quan trọng nhất."
Nghe vậy, Phong Nhiên Trú khẽ gật đầu, hàm ý sâu xa nói: "Ngươi có thể nhận ra được điều này, rất tốt."
Tạ Vãn U: "?"
Thay xong thuốc, Tạ Vãn U ở bên cạnh dọn dẹp vải thưa cũ đã tháo ra, lúc này, Tiểu Bạch cũng tỉnh dậy, mơ màng bám vào mép túi thò đầu ra, muốn xem mình đã đến nơi nào.
Phong Nhiên Trú nhìn thấy nó, ánh mắt đột nhiên động đậy.
Một bóng trắng vụt qua, Phong Nhiên Trú hóa thành hình người, bế Tiểu Bạch ra khỏi túi, đặt trước mắt quan sát kỹ càng.
Tiểu gia hỏa này suốt ngày gọi Tạ Vãn U là nương, không lẽ thực sự là con ruột của nàng?
Nhìn kỹ, quả thực có vài phần giống hắn...
Tâm trạng của Phong Nhiên Trú đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Hắn đột nhiên có một suy đoán không hay.
Vật nhỏ này... Chẳng lẽ là hậu duệ của hắn?

Tiểu Bạch mới tỉnh dậy, cả người vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Nó hoàn toàn không ngờ, mình vừa thò đầu ra khỏi túi của nương thì đã bị một thúc thúc lạ mặt túm lấy gáy, không có sức phản kháng nào mà rơi vào ma trảo của hắn.
"Sao lại ngốc nghếch thế này?" Người thúc thúc lạ mặt ghét bỏ nói, vừa tiện tay xoa tròn nó, còn ác ý dùng bốn ngón tay kẹp lấy đầu nó, bóp đầu mèo lông xù của nó thành hình bầu dục, hình vuông, hình trái tim...
Tiểu Bạch bị hắn xoa bóp phát ra tiếng "Gừm", "chít chít", "ưm ưm" kỳ lạ, bốn chân giãy dụa, muốn thoát khỏi ma trảo của người thúc thúc xấu xa này.
Vất vả lắm mới tìm được khe hở, Tiểu Bạch dùng sức chống hai chân vào ngón tay đang làm bậy của người thúc thúc xấu xa, ngoảnh đầu tủi thân mách với Tạ Vãn U: "Nương ơi —-ở đây có một thúc thúc xấu xa, cứu Tiểu Bạch!!"
Tạ Vãn U vừa quay đầu lại, phát hiện Phong Nhiên Trú không biết từ lúc nào đã biến thành hình người, còn đang đứng sau lưng nàng trêu đùa Tiểu Bạch, nhất thời không nói nên lời: "Phong Nhiên Trú, ngươi lớn như vậy rồi còn bắt nạt trẻ con, có ngây thơ không vậy?"
"Đây được gọi là bắt nạt nó sao?" Phong Nhiên Trú không hề có ý xấu hổ, dùng hai ngón tay xoay đầu của vật nhỏ lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Không nhận ra ta nữa sao?"
"?" Tiểu Bạch cảnh giác lại xa lạ nhìn hắn, lông toàn thân dựng đứng.
Phong Nhiên Trú thấy vậy, thong dong duỗi một ngón tay ra.
Tiểu Bạch nhìn hắn một cái, cẩn thận tiến lại gần, cái mũi nhỏ màu hồng khẽ động đậy, ngửi thật kỹ một lúc, cuối cùng cũng nhận ra mùi vị này.
Trong đôi mắt nhỏ của nó, trong nháy mắt hiện lên sự kinh ngạc lớn: "Thúc thúc là... hồ ly thúc thúc?"
Phong Nhiên Trú lười biếng ừ một tiếng, tàn nhẫn bóp đầu nó thành hình bầu dục lần nữa: "Bây giờ nhận ra rồi à?"
Tiểu Bạch tức giận dùng chân sau liên tục đá vào cổ tay hắn: "Hồ ly thúc thúc bắt nạt Tiểu Bạch, hồ ly thúc thúc là đồ xấu xa!"
Đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu Phong Nhiên Trú rung lên, hứng thú hỏi: "Ai là đồ xấu xa? Mặc dù hồ ly thúc thúc bắt nạt trẻ con, nhưng hồ ly thúc thúc thực ra là một người tốt."
"..." Tạ Vãn U thực sự không thể nhìn nổi nữa, nàng dang tay ra với hắn: "Trả Tiểu Bạch cho ta."
Thấy vẻ mặt không vui của nàng, Phong Nhiên Trú miễn cưỡng đặt Tiểu Bạch vào lòng bàn tay nàng.
Vừa về đến tay nương, Tiểu Bạch lập tức chạy dọc theo cánh tay Tạ Vãn U lên trên, tốc độ nhanh như có ma đuổi đằng sau.
Mãi đến khi chạy đến vai Tạ Vãn U, Tiểu Bạch mới có chút can đảm, thò đầu thò cổ ra quan sát hồ ly thúc thúc đã biến thành hình người.
Mặc dù hồ ly thúc thúc là một thúc thúc xấu xa, nhưng Tiểu Bạch không thể không thừa nhận, hồ ly thúc thúc là thúc thúc đẹp nhất mà nó từng thấy, mái tóc cũng không giống những người khác, là màu trắng như tuyết trong trí nhớ của Tiểu Bạch.
Với lại hồ ly thúc thúc cũng thật cao, cao hơn cả nương, nếu ngồi trên vai hắn, liệu có thể nhìn thấy nơi xa hơn không?
Phong Nhiên Trú mặc kệ để cho vật nhỏ này nhìn trộm mình, cúi đầu nhìn vết đỏ trên cổ tay bị nó đá, hỏi Tạ Vãn U: "Đúng rồi, chúng ta gặp nhau khi nào?"
Hắn hỏi cái này để làm gì? Tạ Vãn U nghĩ ngợi: "Năm năm trước đi."
Bây giờ Tiểu Bạch ba tuổi rưỡi, nếu bọn họ thực sự gặp nhau từ năm năm trước, thì thời gian sẽ không khớp.
Phong Nhiên Trú suy nghĩ nhìn Tiểu Bạch.
Không nói những thứ khác, màu mắt không thể nào trùng hợp như vậy, lại giống hệt hắn.
Cho nên Phong Nhiên Trú càng thiên về Tạ Vãn U là để che giấu thân thế thực sự của Tiểu Bạch, cố ý nói dối làm mơ hồ thời gian, qua mặt bản thân hắn đang mất trí nhớ.
Nhưng chỉ dựa vào màu mắt của Tiểu Bạch, thật ra vẫn chưa thể nói chắc chắn được điều gì, mặc dù Phong Nhiên Trú đã nắm chắc sáu bảy phần, nhưng không có bằng chứng nào có thể hoàn toàn xác định Tiểu Bạch là hậu duệ của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận