Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 58 -




Lâm chưởng quầy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu: "Khụ! Như Hi, không được gọi lung tung, Vãn U còn chưa đồng ý." Đứa trẻ xui xẻo này, sao lại nói thẳng ngay trước mặt người ta như vậy chứ?
Lạc Như Hi mơ mơ màng màng: "Ta chỉ nói trước mặt ngài thôi mà, tiểu sư muội cũng đâu có biết."
"..." Lâm chưởng quầy bất lực nhìn Lạc Như Hi, ôn hòa nói: "Sư tôn ngươi thường ngày bảo ngươi là đứa ngốc, quả nhiên ngươi là đứa ngốc."
Lạc Như Hi: "???" Đang êm đẹp lại nói nàng ấy ngốc? Nàng ấy không phục!
Tạ Vãn U cởi mũ trùm đầu, để sang một bên, khẽ ho một tiếng.
Lâm chưởng quầy không dám nhìn thẳng, quay đầu nói: "Vãn U ở đằng kia, hai đứa có thể làm quen với nhau."
Lạc Như Hi: "?"
Lạc Như Hi nghi ngờ quay đầu, nhìn Tạ Vãn U, lại nhìn Lâm chưởng quầy, đột nhiên hiểu ra điều gì, mặt nàng ấy đỏ bừng.
Lạc Như Hi: "!!"
Tạ Vãn U: "..."
Im lặng, là bầu không khí lúc này của Bích Hòa Đường

Kể từ khi biết được Tạ Vãn U chính là vị tiểu sư muội được đồn thổi là có thiên phú cực mạnh, đầu óc Lạc Như Hi liền trở nên hỗn loạn giống như bị khuấy động vậy.
Yên lặng một lúc lâu, Lạc Như Hi mới giật mình, lắp bắp nói: "À! Ngươi ngươi ngươi chính là tiểu sư muội... không phải, ý ta là, ngươi chính là Tạ sư muội sao?"
"Haizz..." Lâm chưởng quỹ thở dài, lấy tay che mặt đi.
Tạ Vãn U âm thầm co chặt ngón chân hơn: "Ừm... là ta."
Mặt Lạc Như Hi đỏ đến mức có thể làm bánh nướng, nàng ấy ôm mặt kêu gào: "Á á á ta đang nói gì vậy! Ngươi quên hết những lời ta vừa nói đi, ta mời ngươi ăn cơm! Đi đi đi nào--"
Tạ Vãn U cảm thấy Lạc Như Hi giống như một con cá nóc đang phình to, chỉ cần chọc thêm một cái là sẽ nổ tung, không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa, nhất thời không nỡ từ chối.
Chỉ lưỡng lự một chút, lúc hoàn hồn lại, nàng đã bị Lạc Như Hi kéo vào Vọng Nguyệt Lâu.
Vọng Nguyệt Lâu là tửu lâu nổi tiếng tại địa phương, được xây dựng ven sông, tương truyền trước đây từng có một kiếm tu huyền thoại đi qua nơi này, lại uống rượu ngắm trăng trong Vọng Nguyệt Lâu, lúc say quên hết mọi nỗi ưu phiền, liền hứng chí đề một câu thơ lên tảng đá ven sông.
Vì có đoạn truyền thuyết này nên Vọng Nguyệt Lâu trở nên nổi tiếng, một bước trở thành một trong những tửu lâu nổi tiếng thiên hạ.
Rõ ràng Lạc Như Hi cũng đã nghe qua chuyện này, vừa mới bước vào phòng riêng của Vọng Nguyệt Lâu, Lạc Như Hi đã chạy đến bên cửa sổ, chỉ về phía xa, phấn khích nói với Tạ Vãn U: "Kia chính là tảng đá đó! Trước kia ở tông môn đã nghe đồn từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy rồi!"
Tạ Vãn U cũng khá tò mò không biết trên tảng đá đó viết gì, nàng cũng đứng bên cửa sổ, cùng Lạc Như Hi nhìn về phía ven sông.
Đó là một tảng đá có hình dạng không mấy cân đối, đứng thẳng, bề mặt không được bằng phẳng cho lắm, nước sông cuồn cuộn chảy xiết, chỉ có nó là đứng sừng sững bên bờ sông, được ánh nắng mặt trời phủ lên một lớp màu vàng nhạt.
Ngay tại vị trí trung tâm của tảng đá này, có người dùng kiếm khí khắc sâu hai hàng chữ——
"Ngẩng đầu nhìn bốn phương càn khôn trong tầm tay, nhật nguyệt Tinh Thần ta đều có thể với tới!"
Càn khôn trong tầm tay, nhật nguyệt có thể với tới, không khó để nhận ra, lúc vị tiền bối này khắc bài thơ này, khí thế ngạo nghễ đến nhường nào.
Mắt Lạc Như Hi tràn đầy sự sùng bái: "Quả không hổ danh là tiền bối kiếm tiên, đúng là phóng khoáng không câu nệ!"
Tạ Vãn U lại có suy nghĩ hơi khác, vị tiền bối này đúng là rất phóng khoáng, nhưng nếu như đem vị tiền bối này so sánh với những người hiện đại khắc lên đá dòng chữ "xxx đã từng đến đây"... thì Tạ Vãn U có hơi không dám nhìn thẳng vào tảng đá này nữa.
Tạ Vãn U kịp thời ngăn chặn những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, gật đầu đồng tình: "Ngươi nói đúng."
Xem xong tảng đá, Lạc Như Hi vui vẻ ngồi xuống ghế, gọi tiểu nhị đến gọi món, nhiệt tình hỏi Tạ Vãn U: "Tiểu sư... Vãn U, ngươi muốn ăn gì? Hôm nay ta trả tiền, ngươi cứ gọi thoải mái! Đừng tiết kiệm tiền cho ta, Luyện đan sư có tiền nhất!"
Lại một lần nữa lỡ lời, Lạc Như Hi đã chết lặng, mặt dày giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“... Đã biết." Tạ Vãn U lặng lẽ uống một ngụm nước, giả vờ như không nghe thấy.
Tạ Vãn U không đặc biệt thích món gì, gọi vài món ngon của tửu lầu, sau khi hơi do dự, cuối cùng lại thêm một đĩa bánh sữa dừa.
Lạc Như Hi trêu chọc nhìn Tạ Vãn U: "Không ngờ ngươi lại thích ăn cái này nha ~"
Tạ Vãn U mỉm cười nói: "Không phải ta muốn ăn."
Lạc Như Hi không hiểu: "Hả? Ở đây còn người thứ ba sao?"
Tạ Vãn U cười mà không nói, đợi đến khi bánh sữa dừa lên, nàng nhẹ nhàng vén một góc tay áo lên, để lộ ra một cái đầu mèo thò ra ngó dáo dác.
Lạc Như Hi đột nhiên chạm mắt với đôi mắt xanh xám của Tiêu Bạch: "!!!" Là cục lông mềm mềm!
Tiêu Bạch đột nhiên bị dì xa lạ phát hiện, thân thể nhỏ bé lập tức cứng đờ, không nhịn được dùng móng vuốt ôm lấy tay của Tạ Vãn U, rụt rè không dám ra ngoài, thậm chí còn muốn rụt về, tránh ánh mắt của Lạc Như Hi.
Tiêu Bạch còn nhớ người Tạ gia đã mắng mình như thế nào, bọn họ mắng mình là "con hoang", là "quái vật", trong ánh mắt đầy sự ghê tởm và khinh thường, Tiêu Bạch sợ ánh mắt đó cũng xuất hiện trong mắt dì.
Tiểu Bạch là quái vật, một khi dì nhìn rõ bộ dạng của mình, biết đâu cũng sẽ ghét Tiểu Bạch...
Mang theo suy nghĩ như vậy, Tiêu Bạch rũ đôi tai xuống, hoảng loạn rụt về, chỉ dám mượn tay áo che chắn, lén lút quan sát Lạc Như Hi.
Bộ dạng vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt của mèo con lập tức đâm trúng tim Lạc Như Hi.
Đáng yêu! Đáng yêu quá!
Tiểu sư muội trong tương lai sao lại nuôi một vật nhỏ đáng yêu như vậy!
Gần như ngay lập tức, ánh mắt của Lạc Như Hi trở nên nóng bỏng, khóe miệng không nhịn được giương lên, giọng nói cũng tự động chuyển sang giọng dịu dàng: "Chao ôi, đây là ai thế này ~"

Bạn cần đăng nhập để bình luận