Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 462 -




Dựa vào nhận thức hạn chế của y về linh thú, y khó khăn phán đoán, đây chắc là... sợ hãi?
Vật nhỏ là linh thú mà tiểu đồ đệ gửi ở Huyền Thương Kiếm Tông, Dung Độ cảm thấy, y cần quan tâm đến sức khỏe tâm sinh lý của vật nhỏ, tránh để nó có vấn đề về tâm lý, ảnh hưởng đến trạng thái tu luyện của Tạ Vãn U, vì vậy y rất nghiêm túc hỏi: "Nương con không ở đây, con có sợ không?"
Bộ ria mép bên má Tạ Chước Tinh khẽ động: "... Không, không sợ!"
Trên thực tế, bây giờ nó sợ nhất chính là tôn giả...
Dung Độ nhìn nó một lúc, không biết có tin không, gật đầu, vẻ mặt vẫn duy trì sự lạnh nhạt.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Toàn thân Tạ Chước Tinh cứng đờ, mắt từ từ rời khỏi người Dung Độ, hơi lo lắng nhìn sang bên cạnh.
Gia gia Huyền Minh sao vẫn chưa về.
Lúc này, Dung Độ đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Thật ra, đôi mắt của con rất giống Ngũ sư huynh của ta."
Nghe thấy câu này, Tạ Chước Tinh hồn vía như muốn bay mất, lông trên người suýt dựng đứng lên.
May mà câu tiếp theo của Dung Độ là: "Nhưng ta rất ghét Ngũ sư huynh, từ khi ta bái nhập Huyền Thương Kiếm Tông, hắn luôn có ác cảm không rõ nguyên do với ta."
Nghe Dung Độ nói xấu hồ ly thúc thúc, đôi tai cụp xuống của Tạ Chước Tinh dần dựng đứng lên, có một chút tò mò: "Nhưng tại sao thúc ấy lại ghét tôn giả?"
"Trước đây, ta vẫn luôn không hiểu." Giọng Dung Độ trầm xuống, đôi mày thoáng hiện lên một tia buồn phiền: "Nhưng sau đó, ta đã hơi hiểu rồi."
Khi Huyền Thiên Tổ Sư dẫn y về, từng khen y bẩm sinh có kiếm cốt, tâm trí kiên định, thất tình lục dục nhạt nhẽo, là một thiên tài sinh ra để cầm kiếm.
Khi đó, y đứng trước Huyền Thiên Tổ Sư, nhìn thấy con hổ trắng đầu mọc sừng đỏ sẫm nằm phục sau rèm, dùng ánh mắt mà y không hiểu được lén lút quan sát y.
Y là kỳ tài luyện kiếm, nhưng đồng thời, tình cảm của hắn cũng nhạt nhẽo hơn người thường.
Bởi vậy, y không nhận ra được trong đôi mắt ấy ẩn chứa bao nhiêu phần đố kỵ và thất hồn lạc phách.
Y vốn là người thích thẳng thắn, khi nhìn thấy một con dị thú như vậy, lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi Huyền Thiên Tổ Sư: "Sư tôn, Huyền Thương Kiếm Tông cũng sẽ nhận Yêu tộc làm đệ tử sao? Sư huynh là tộc nào, vì sao ta chưa từng gặp?"
Huyền Thiên Tổ Sư còn chưa kịp trả lời, bóng trắng kia đã đột nhiên biến mất sau rèm.
Sau đó y mới biết, Ngũ sư huynh là dị thú mà sư tôn và các sư huynh khác đi du ngoạn cứu về, không biết lai lịch, cũng không biết chủng tộc.
Đợi đến khi y bắt đầu tu luyện trên núi, loại dòm ngó trong bóng tối đó ngày càng thường xuyên hơn.
Lúc y liên tiếp đột phá trong thời gian ngắn, được các sư huynh vây quanh khen.
Lúc sư tôn bế quan tu luyện, lại chỉ mang theo một mình y.
Cho đến trước trận chiến Ma Uyên, y vẫn luôn cho rằng, Ngũ sư huynh hận y.
Nhưng rất kỳ lạ, rõ ràng là người đáng lẽ phải hận không thể giết chết y, nhưng đến thời khắc nguy cấp, lại thay y đỡ một kích chí mạng.
Kể từ đó, y sinh ra tâm ma.
Tâm ma từ thất tình lục dục của y mà sinh ra, cuộn trào không ngừng trong lòng của y, khiến y như bị lửa thiêu đốt, lúc nào cũng cảm thấy một loại thống khổ khó tả.
Y trở nên nóng nảy, cũng trở nên nhạy cảm.
Cuối cùng y cũng có thể nhận ra được trong ánh mắt dòm ngó hướng về phía mình, ẩn chứa những cảm xúc mơ hồ.
Nhưng, đã quá muộn rồi.
Dung Độ phục hồi tinh thần trong hồi ức, nói với vật nhỏ trước mặt: "Nhưng mà, bây giờ thì không còn ghét như vậy nữa."
Tạ Chước Tinh như hiểu như không gật đầu, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Vậy có lúc nào tôn giả không ghét thúc ấy không?"
Dung Độ hơi khựng người lại.
Nói dối với một đứa trẻ, hình như không phải là việc mà kiếm tu nên làm.
Y nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn thành thật nói với đứa trẻ: "Từ nhỏ ta đã mắc chứng dị ứng, mọi người đều không cho phép ta đến gần linh thú có lông, lần đầu tiên gặp hắn, thật ra ta có chút..."
Dung Độ tìm một từ để mô tả cảm nhận của mình: "Vui vẻ, bởi vì ta nghĩ, có lẽ ta có thể tìm cớ... lén sờ lông sư huynh."
Nói xong, y nhíu mày, cảm thấy có chút mất mặt vì những suy nghĩ ngây thơ đó.
Nhưng đứa trẻ nghe y nói những lời không phù hợp với thân phận như vậy, lại không hề có ý chế giễu y, ngược lại còn rất nghiêm túc hỏi y: "Vậy, cuối cùng tôn giả có sờ được không?"
Dung Độ sửng sốt một chút, lắc đầu.
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lúc, rất nhiệt tình nói với Dung Độ: "Không sao đâu, đợi đến khi tôn giả chữa khỏi bệnh, có thể tùy tiện sờ Tiểu Bạch nha!"
Dung Độ nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ: "Không chữa khỏi được, đã thử mấy lần rồi, đều thất bại cả, căn bệnh này, có lẽ mãi mãi không chữa khỏi được."
Thật sự nghiêm trọng đến vậy sao? Tạ Chước Tinh vừa kinh ngạc vừa lo lắng cho cơ thể của thúc thúc đẹp trai.
Đứa trẻ suy nghĩ một lúc, đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Tôn giả có thể đeo găng tay rồi sờ Tiểu Bạch mà!"
"Đeo găng tay?" Dung Độ sửng sốt.
Tạ Chước Tinh gật đầu.
Nó nhớ mỗi lần nương đi “Giải phẫu" đều sẽ đeo găng tay.
Đeo găng tay, có thể ngăn được đồ dơ, lông của nó chắc chắn cũng có thể ngăn được.
Dung Độ suy nghĩ một lúc, nhưng lại không tiếp thu lời đề nghị này: "Quên đi."
Tạ Chước Tinh nghi ngờ nghiêng đầu: "?"
Dung Độ lấy ra một lọ thuốc từ trong ống tay áo, trước mặt nó đổ ra hai viên rồi uống vào, thấy đứa trẻ nhìn chằm chằm, liền giải thích: "Đây là thuốc chữa bệnh dị ứng, cũng có thể phòng ngừa, một viên có thể dùng được hai canh giờ."
Vốn dĩ y là người có suy nghĩ gì là muốn hành động ngay, sau khi uống thuốc, y không chút gánh nặng nào đưa tay ra với Tạ Chước Tinh: "Được rồi, bây giờ có thể sờ rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận