Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 716 -




Tiễn Tạ Vãn U rời đi, tâm trạng của Dung Độ trở nên vô cùng phức tạp.
Y là tu sĩ lạnh lùng vô tình, vốn không biết tình yêu là gì, Tạ Vãn U nói vậy, y thực sự tin lời nàng, tưởng tình yêu chỉ là thứ nói dứt là dứt, nói chán là chán.
Nhưng Dung Độ lại hiểu rõ Phong Nhiên Trú, Ngũ sư huynh này của y, một khi đã để ai đó vào tim, tuyệt đối sẽ không dễ dàng quên đi.
—— Chẳng hạn như năm xưa sau khi Huyền Thiên Tổ Sư phi thăng, tuy Phong Nhiên Trú không nói gì nhưng lại ở lì trong nơi ở trước kia của Tổ Sư, mãi không chịu rời đi.
Phong Nhiên Trú bị Tạ Vãn U chán ghét, có thể dễ dàng chấp nhận sự thật bị chia tay không?
Kiếm tu Dung Độ không hiểu gì về tình yêu chạm đến vùng kiến thức mình không biết, rơi vào thế khó xử.
Y ngồi xếp bằng một mình trên tảng đá, muốn tĩnh tâm thông qua tọa thiền, nhưng tiếc là sau một khắc, y vẫn không làm được, bất đắc dĩ, Dung Độ đành đứng dậy, định đi tìm Đại sư huynh Huyền Cực Chân Nhân.
Trong Huyền Thương Kiếm Tông, Huyền Cực Chân Nhân sống lâu nhất, chắc hiểu biết nhiều nhất, người ta thường nói người ngoài cuộc sáng suốt, y phải hỏi Đại sư huynh, xem cách làm hiện tại của y có sai sót gì không.
Đến nơi ở của Huyền Cực Chân Nhân, Dung Độ do dự một lát, nói rõ ý định với Huyền Cực Chân Nhân: "Sư huynh, ta có một chuyện muốn hỏi huynh."
Huyền Cực Chân Nhân hứng thú nhìn qua: "Ồ? Nói thử xem."
Dung Độ dừng lại: "Là thế này, ta có một người bạn... Hôm qua hắn nói với ta, đồ đệ của hắn và sư huynh của hắn ở bên nhau, hỏi ta nên giải quyết thế nào."
Lúc đầu, Huyền Cực Chân Nhân còn chăm chú lắng nghe, nghe đến câu đầu tiên đã ngơ ngác, bạn bè? Tiểu sư đệ này của ông cũng có bạn ở giới tu chân sao?
Nghe đến những lời sau, Huyền Cực Chân Nhân khẽ giật mình, trà trong tay đổ ra một ít.
Câu chuyện này nghe sao quen tai thế?
Dung Độ cũng đang lo lắng, không để ý đến sự khác thường của Đại sư huynh, y nghiêm mặt cầu cứu: "Trong trường hợp này, sư huynh thấy bạn ta nên giải quyết chuyện này thế nào?"
Huyền Cực Chân Nhân suýt thì không giữ được vẻ mặt, vừa lơ đãng dùng tay áo lau bàn, vừa cười giả lả: "Là thế này, sư đệ, đệ có nghe qua một câu không, thà phá một cây cầu cũng không hủy một nhân duyên?"
Dung Độ gật đầu, suy nghĩ: "Hình như có nghe qua."
"Người trẻ tuổi thời nay, gia đình càng phản đối, càng cấm đoán, thì ngược lại càng phản nghịch, càng yêu nhau thắm thiết." Huyền Cực Chân Nhân khẽ ho: "Theo ta, cứ để thuận theo tự nhiên là được, biết đâu ở bên nhau lâu rồi, họ tự nhiên tan rã, đệ... bạn đệ là sư tôn, nếu nhúng tay quá nhiều vào chuyện của đồ đệ, khó tránh khỏi khiến đồ đệ sinh ra cảm xúc tiêu cực, dẫn đến sư đồ nảy sinh hiềm khích, đệ thấy có đúng không?"
Dung Độ suy nghĩ một lát, do dự gật đầu.
Huyền Cực Chân Nhân lại bắt đầu nhàn nhã uống trà: "Vậy đệ bảo bạn đệ đừng quan tâm, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Có nên làm thế không? Dung Độ tỏ vẻ nghi ngờ, sau khi rời khỏi chỗ Huyền Cực Chân Nhân, Dung Độ nhớ đến lời Phong Nhiên Trú nói tối qua, liền đổi hướng, đến tông từ, đến trước linh vị của Huyền Thiên Tổ Sư.
Dung Độ thắp ba nén hương trước linh vị Tổ Sư, miệng lẩm bẩm: "Sư tôn, ngài thật sự đồng ý họ ở bên nhau sao?"
Khói mỏng nhẹ nhàng bay ra từ nén hương, không nhanh không chậm.
Dung Độ nhìn chằm chằm vào làn khói xanh: "Xin sư tôn chỉ bảo cho đệ tử, đệ tử phải làm sao đây."
Lúc giọng nói của y vừa dứt, nén hương đang cháy bỗng tắt ngúm.
Dung Độ: "?"
Y không tin tà, lại thắp lại, một lần nữa đặt ba nén hương trước linh vị.
Vừa cắm vào, ba nén hương lại tắt ngúm.
Dung Độ: "..."
Y cắm hương bao nhiêu lần, hương tắt bấy nhiêu lần, cuối cùng, Dung Độ cũng xác định, ý của sư tôn là không muốn trả lời thỉnh cầu của y.
Nói một cách đơn giản, chính là không muốn để ý đến y.
"..."
Rốt cuộc là vì sao?
Không lẽ trong toàn bộ Huyền Thương Kiếm Tông, chỉ có y phản đối Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú ở bên nhau?
Dung Độ nhìn chằm chằm vào nén hương đã tắt, im lặng thật lâu.
...
Tạ Vãn U vẫn chưa biết Độ Huyền Kiếm Tôn đang trải qua cuộc đấu tranh nội tâm như thế nào, nàng trở lại nơi hai sư tôn đang ở, chuẩn bị đón Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vừa trải qua cuộc khủng hoảng công bằng lần đầu tiên, thực ra Tạ Vãn U rất tò mò về cách Tiểu Bạch sẽ giải quyết vấn đề này.
Vừa vào cửa, Tạ Vãn U đã thấy Tiểu Bạch được Thẩm tông chủ bế lên đầu gối, Huyền Du Đạo Nhân đang kiểm tra khả năng đọc chữ của Tạ Chước Tinh, không khí trông rất vui vẻ.
Tạ Vãn U: "..."
Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, con còn nhỏ như vậy, làm sao có thể cân bằng được?
Thẩm tông chủ nhìn thấy nàng, vẫy tay gọi nàng lại gần, cũng giống như Dung Độ, hỏi nàng về chuyện giữa nàng và Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U giải thích ngắn gọn về nguồn cơn sự việc, nghiêm túc nói: "Sư tôn, con thực sự rất thích chàng ấy."
Thẩm tông chủ nghe vậy, thở dài: "Thôi, tùy con... Chỉ có một điều, nhất định phải bảo vệ bản thân, đừng vì tình yêu mà tổn thương."
Tạ Vãn U được sư tôn ủng hộ, vui vẻ gật đầu.
Nhưng nợ thì vẫn phải tính, Thẩm tông chủ đưa tay chỉ vào nàng, giả vờ tức giận: "Chuyện lớn như vậy, con còn giấu sư tôn, nếu hôm đó con không lỡ lời, thì có phải định giấu sư tôn cả đời không?"
Tạ Vãn U vội giải thích: "Không có, không có! Con vốn định tìm thời điểm thích hợp để nói với sư tôn..."
Nàng vừa nói, vừa dụi vào sau lưng Thẩm tông chủ, nắm lấy tay áo của ông: "Sư tôn, người đừng giận con nữa ~"
Tạ Chước Tinh không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy nương nhận lỗi, cũng chắp tay, giống như một chú sâu nhỏ giúp nương nói chuyện: "Thẩm gia gia, gia gia tha lỗi cho nương đi, nương đã biết lỗi rồi."
Thẩm tông chủ bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ, bộ dạng làm nũng của đứa trẻ này và nương nó giống như đúc từ một khuôn ra, khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận