Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 327 -




Tạ Vãn U lập tức dừng bước, giả vờ nhìn về nơi khác.
Phong Nhiên Trú biết nàng đang có ý đồ gì, vẻ mặt không rõ nhìn chằm chằm nàng.
Tạ Vãn U cảm thấy cứ im lặng thế này cũng không phải là cách, bèn chủ động mở lời: "Chuyện tối qua..."
Nàng vừa nhắc đến tối qua, Phong Nhiên Trú liền nhớ đến một số đoạn tối qua, không khỏi cau mày.
Im lặng một lúc, hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Thời kỳ sinh sản tốt nhất của vật thí nghiệm là mười năm."
Tạ Vãn U lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú tránh ánh mắt nàng nhìn tới, trầm giọng nói: "Thần Khải luôn muốn ta để lại hậu duệ trong thời kỳ này, sinh ra Thần tử, nhưng ta đã trốn khỏi Thần Khải - vì vậy vào năm đầu tiên của thời kỳ sinh sản, người của Thần Khải đã lẻn vào Ma Vực, tiêm cho ta một loại thuốc đặc biệt."
Tạ Vãn U phản ứng lại: "... Là bốn năm trước sao?"
Thì ra khi đó Phong Nhiên Trú cũng bị trúng chiêu, cho nên mới không có sức chống trả…
Phong Nhiên Trú ừ một tiếng, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Loại thuốc đó là loại thuốc mà Thần Khải đặc chế cho thời kỳ sinh sản, hiệu quả sẽ kéo dài cho đến khi thời kỳ sinh sản kết thúc, mà trong người ngươi có dấu ấn ta để lại, cho nên tối qua..."
Tạ Vãn U hiểu rồi, nhẹ ho một tiếng: "Vậy sau này loại thuốc đó còn phát tác không? Dù sao dấu ấn vẫn còn, lần sau ta có thể không có cơ hội đâm tỉnh người đâu."
Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày, đánh giá vẻ mặt của nàng: "Nếu ta nói có khả năng, ngươi định làm gì?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: "Có cách nào xóa dấu ấn đó không?"
"... Xóa?"
"Đúng vậy, dù sao thì nếu chuyện đó thực sự xảy ra, đối với cả hai chúng ta đều rất phiền phức..." Tạ Vãn U nói đến đây, phát hiện vẻ mặt Phong Nhiên Trú ngày càng u ám, giọng nói của nàng cũng ngày càng nhỏ: "Có vấn đề gì sao?"
Phong Nhiên Trú cố đè nén bản năng ngày càng kích động trong người, lạnh lùng nói: "Rất đau, ngươi chịu được không?"
Tạ Vãn U nhìn thấy được gió táp mưa sa trong mắt hắn, hình như lại mất kiểm soát, những lời nói đến bên miệng vô thức biến thành: "Thế thì ta nghĩ lại vậy..."
Chủ đề này cứ thế không rõ ràng bị bỏ qua.
Tạ Vãn U cảm thấy hình như Phong Nhiên Trú lại có chút không ổn, nàng lặng lẽ bước ra ngoài: "Ta hỏi xong rồi, thế thì ta đi nhé?"
Phong Nhiên Trú quay mặt đi, mặc kệ nàng.
Tạ Vãn U đi được nửa đường, đột nhiên bị Phong Nhiên Trú gọi lại: "Tạ Vãn U."
Tạ Vãn U quay lại: "Sao vậy?"
Phong Nhiên Trú dừng lại một lát: "Chuyện tối qua... ta có thể đền bù cho ngươi."
"Đền bù?" Mắt Tạ Vãn U sáng lên, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Tạ Vãn U không do dự mà nói thẳng thừng: "Ta muốn sờ lông hổ!"
"..."
Biết ngay mà.
Tạ Vãn U còn chưa nghe thấy câu trả lời của Phong Nhiên Trú, bỗng một cơn gió mạnh thổi tới, Tạ Vãn U nhắm mắt lại, mở mắt ra thì đã đứng trước cửa cung điện.
Cánh cổng trước mắt đóng sầm lại với một tiếng "rầm", thể hiện rõ thái độ từ chối của Phong Nhiên Trú.
Thực ra Tạ Vãn U cũng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nên không hề nản lòng, nàng nhún vai, quay người về phòng mình.
Tiếng bước chân của Tạ Vãn U dần dần xa đi, Phong Nhiên Trú đứng tại chỗ, nhắm mắt lại.
Chỉ có hắn biết, hắn vẫn còn một chuyện chưa nói với Tạ Vãn U.
Hắn mất kiểm soát, thực ra không phải vì chất độc phát tác do dấu ấn trong cơ thể nàng.
Mà là vì hắn đã động lòng với Tạ Vãn U.
...
Hôm nay Tạ Chước Tinh hôm nay rất vui!
Nương vốn dĩ phải đến buổi chiều mới đến, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy.
Nương còn mang đến cho nó rất nhiều đồ ăn, chơi với nó rất lâu, mãi đến tối mới về.
Vào buổi tối, nương và hồ ly thúc thúc đều ở trong thư phòng, Tạ Chước Tinh không hiểu sao lại rất phấn khích, lúc thì bay vào lòng nương dụi dụi, lúc thì bay đến đầu gối hồ ly thúc thúc lăn một vòng, kết quả bị hồ ly thúc thúc trừng phạt, nhốt vào chiếc giỏ úp ngược, còn có mấy quyển sách đè lên.
Tạ Chước Tinh lăn một vòng trong giỏ, nhìn ra ngoài qua khe hở của giỏ, nhẹ nhàng cầu xin: "Hồ ly thúc thúc, thả Tiểu Bạch ra đi~"
Phong Nhiên Trú cố tình nói: "Không thả."
Tạ Chước Tinh liền dùng đầu nâng giỏ, lén lút di chuyển trên bàn, cuối cùng cũng di chuyển đến chỗ nương, được nương giải cứu.
Tạ Vãn U cười không ngừng, bế con lên: "Bắt được một chú rùa nhỏ này!"
Tạ Chước Tinh thấy rất thú vị, vừa cười vừa vẫy đuôi: "Rùa nhỏ bị nương bắt được rồi ~"
Phong Nhiên Trú ngồi đối diện: "..." Trẻ con.
Nghĩ vậy, Phong Nhiên Trú đưa tờ giấy trong tay cho Tạ Vãn U: "Xem đi."
"Cái gì thế?" Tạ Vãn U tò mò nhận lấy, phát hiện ra đó là bản vẽ của khóa trường mệnh.
Phong Nhiên Trú nói: "Còn chỗ nào cần sửa đổi, cứ nói thẳng ra."
Tạ Vãn U cúi đầu nhìn chằm chằm vào bản vẽ rất lâu, mới từ từ ngẩng đầu lên: "Nhưng mà, ta xem không hiểu..."
Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn nàng, hai người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên rất ngượng ngùng.
Tạ Chước Tinh tò mò quan sát biểu cảm của hai người lớn, nghiêng đầu khó hiểu.
Tại sao nương và hồ ly thúc thúc đột nhiên không nói chuyện nữa?
Tạ Vãn U từ từ dùng bản vẽ che mặt lại.
Không thể trách nàng ngay cả bản vẽ cũng không hiểu được. Có câu như thế này, nghề nào cũng có chuyên gia, đúng là nàng có thiên phú về luyện đan, nhưng luyện khí thì... cũng chỉ hơn người phàm một chút mà thôi.
Phong Nhiên Trú kỳ lạ nói: "Không phải Bích Tiêu Đan Tông có lớp luyện khí sao, ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu?"
Tạ Vãn U tức giận hỏlại: "Thưa Ma Tôn đại nhân, sao ngài lại cho rằng một phế vật luyện khí mới nhập môn như ta có thể hiểu được bản vẽ thiết kế của một Luyện khí sư Thiên cấp như ngài chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận