Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 126 -




Tạ Vãn U nghe xong, cảm thấy trái tim mình như đang treo lơ lửng. Ma tôn phá vòng vây đêm đó, bây giờ đang lẩn trốn trong giới tu chân?
Tạ Vãn U không khỏi cảm thấy may mắn, lúc nàng đi cứu người ở bí cảnh Phù Linh trước đó, đã không gặp phải Ma tôn!
Thật may mắn!
Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nàng trốn tại Bích Tiêu Đan Tông, có lẽ sẽ không gặp phải Ma tôn đang chạy trốn.
An toàn!
Tạ Vãn U lại bóc một con tôm cho Tiểu Bạch, nghe vị đại ca kia nói: "Bây giờ Tiên Minh đang tìm kiếm ở khu vực dãy núi Ngọc Thiệu, nếu không tìm thấy, mục tiêu tiếp theo có lẽ sẽ là các đan ttông lớn." Đúng vậy, nếu Ma tôn muốn chữa trị vết thương trên người, ngoài một số nơi phong thủy bảo địa, chỉ còn lại các đan tông lớn mà thôi... Nghe vậy, Tạ Vãn U bỗng cảm thấy - Bích Tiêu Đan Tông, nguy hiểm!
Tay cầm tôm của Tạ Vãn U run nhẹ.
Sau khi ăn xong, ba người cùng nhau rời khỏi Phù Phong Các.
Lạc Như Hi chọc Tạ Vãn U, kỳ lạ hỏi: "Tiểu sư muội, sao muội nghe đến Ma tôn lại phản ứng lớn như vậy?"
Hóa ra Lạc Như Hi đã nhận ra rồi sao?
Là người đã ngủ với Ma tôn, lại còn trộm pháp bảo bảo vệ tính mạng của Ma tôn, thù lớn như vậy, nàng có thể không sợ sao?
Tạ Vãn U ho khan một tiếng: “Tiếng xấu của Ma tôn vang dội, ta chỉ là nghe nói hắn bị vây giết…. Cho nên trong lòng rất vui vẻ.”
Lạc Như Hi nghe vậy thì tin sái cổ, lập tức kính nể nàng: “Thì ra là vậy! Không ngờ sư muội lại là người ghét cái ác như thế, sư tỷ thật khâm phục!"
Tạ Vãn U: “...” Haizz, có khổ không thể nói.
Ôn Lâm Giản nhíu mày nói: "Nhưng nếu đúng như lời tu sĩ kia nói, nếu Tiên Minh không tìm thấy Ma tôn ở dãy núi Ngọc Thiệu, họ sẽ bắt đầu lục soát đan tông, Bích Tiêu Đan tông cũng sẽ bị Tiên minh lục soát một lượt."
Lạc Như Hi thở dài: "Đến lúc đó, sư tôn chắc chắn lại phải bận rộn rồi, trong Tiên Minh không phải toàn là người tốt, lỡ có kẻ thừa nước đục thả câu thì không ổn."
Tạ Vãn U:...
Thì ra không phải chỉ có một mình nàng nghe lén chuyện bát quái.
Tạ Vãn U có chút không hiểu: "Tiên Minh nói muốn lục soát, chúng ta phải ngoan ngoãn cho họ lục soát sao? Quyền lực của Tiên Minh lớn vậy sao?"
"Sư muội không biết đâu," Ôn Lâm Giản giải thích: "Trong trường hợp bình thường, chúng ta đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng lần này Tiên Minh có lý do chính đáng, họ lấy danh nghĩa truy bắt Ma tôn, nếu chúng ta không cho họ lục soát, rất có thể sẽ bị nghi ngờ là đang che giấu Ma tôn, nên không dám cho họ lục soát."
Không nghe lời là sẽ bị chụp mũ ngay? Xem ra, Tiên Minh cũng không quan minh chính đại gì lắm.
Một lúc sau, ba người đều chìm vào suy tư, lúc này, Tiểu Bạch trong lòng Tạ Vãn U ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Nương ơi, Ma tôn là kẻ xấu xa sao?"
Nhóc con ngốc, kẻ xấu xa này là cha ruột của con đó...
Tạ Vãn U không muốn nhắc nhiều đến Ma tôn trước mặt Tiểu Bạch, chỉ ậm ừ "Ừ" một tiếng, chuyển chủ đề: "Tiểu Bạch, nương dẫn con đi dạo phố nhé, thế nào?"
Quả nhiên Tạ Tiểu Bạch nhanh chóng quên mất chủ đề vừa rồi, vui vẻ gật đầu: "Vâng!"
Con phố đó vô cùng náo nhiệt, đủ thứ đồ được bày bán, Tạ Vãn U thấy có quầy bán đồ chơi bằng đường, liền bảo người bán hàng làm một cái theo hình dáng của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thò đầu ra, mắt sáng rực nói: "Nương ơi, có thể làm thêm một cái hình hồ ly thúc thúc không, Tiểu Bạch muốn giẫm lên đầu hồ ly thúc thúc!"
Nghe vậy, Tạ Vãn U không nhịn được cười, thầm nghĩ Phong Nhiên Trú lại bất ngờ không được Tiểu Bạch thích, ngay cả một món đồ chơi làm bằng đường, Tiểu Bạch cũng muốn giẫm lên đầu hắn.
Sau khi cười thầm, Tạ Vãn U làm theo để chủ quầy làm một con hồ ly lại nặn thêm một con mèo dẫm lên đầu hồ ly, thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Bạch.
Nhận được đồ chơi làm bằng kẹo, Tiểu Bạch vui mừng khôn xiết, ngăn Tạ Vãn U định mua chong chóng cho mình: "Nương ơi, đừng mua thêm thứ gì cho Tiểu Bạch nữa, đắt lắm, Tiểu Bạch có thế này là đủ rồi!"
Lạc Như Hi không nhịn được, thương tiếc móc tiền ra: "Chỉ là một cái chong chóng thôi mà, mua một cái cho Tiểu Bạch thì sao! Con ngoan, dì mua cho con! Mua cho con mười cái, ngày nào cũng đổi cái khác chơi!"
Tạ Vãn U vội kéo sư tỷ lại: "Không cần đâu! Sư tỷ, ta có thể tự mua!"
Tiếc là nàng chỉ kéo được một người, còn một người nữa thì không có ai ngăn cản.
Ôn Lâm Giản đặt một viên linh thạch lên quầy, ôn hòa nói: "Ông chủ, phiền ông gói tất cả các loại chong chóng lại cho ta."
Tạ Vãn U: "...." Đại sư huynh, sao huynh cũng thế?
Ôn Lâm Giản thấy vẻ mặt của Tạ Vãn U, không nhịn được cười, cầm một chiếc chong chóng màu xanh chạm vào trán tiểu sư muội: "Không sao, chỉ là một vài chiếc chong chóng thôi, nguyên liệu làm chong chóng là lá Phong Huyền bảy màu, cũng là một dược liệu có thể luyện đan, không lãng phí đâu."
Tạ Vãn U ôm trán, ngượng ngùng gật đầu.
Tạ Tiểu Bạch nhìn Tạ Vãn U, rồi nhìn Ôn Lâm Giản, ngây thơ non nớt nói: "Cảm ơn chong chóng của Ôn thúc thúc ~"
Ôn Lâm Giản cúi xuống xoa đầu Tiểu Bạch, trong mắt lộ ra một ý cười: "Ngoan lắm."
Sau một hồi dạo chơi, thời gian trôi qua nhanh chóng, thấy trời đã tối, ba người lên phi thuyền trở về Bích Tiêu Đan Tông.
Bận rộn cả ngày, vừa trở về Bích Tiêu Đan Tông, ba người đã tạm biệt nhau, chia nhau về chỗ ở của mình nghỉ ngơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận