Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 398 -




Lúc đầu Độ Huyền Kiếm Tôn còn mắng mỏ, phạt nàng ta, thấy nàng ta vẫn không biết hối cải, đến cũng chỉ nằm ngủ, liền mặc kệ nàng ta.
Trước kia sư muội không thích đi học đến mức nào, Dung Tri Vi đều thấy hết, nhưng bây giờ Tạ Vãn U lại chủ động đề nghị đi học, sao có thể không khiến nàng ấy ngạc nhiên?
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, tự giải thích sự thay đổi của mình: "Những năm qua ở bên ngoài, ta mới biết học một môn kiến thức nào đó quan trọng như thế nào, bây giờ ta cũng không có việc gì làm trong tông môn, chi bằng tranh thủ học thêm nhiều thứ."
"Đúng, đúng, chính là như vậy." Dung Tri Vi liên tục khẳng định, trong lòng nàng ấy sinh ra một cảm giác vui mừng: "Trong tông môn có lớp học, có kỳ môn độn giáp, trận pháp, còn có giảng giải về kiếm thuật, giảng giải về binh khí... Muội muốn học môn nào?"
Tạ Vãn U hơi ngại ngùng hỏi: "Ta có thể học hết không?"
Đã học chùa thì học cho trót.
"..." Dung Tri Vi vô cùng chấn động.
Đây còn là sư muội lười biếng học tập của nàng ấy nữa sao!
Nhưng sư muội hiếm khi chăm chỉ học tập như vậy, mặc kệ có phải là hứng thú nhất thời hay không, Dung Tri Vi cũng đã rất hài lòng, sau khi kinh ngạc, nàng ấy lập tức nói muốn đi tìm thời khóa biểu cho Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U vô cùng biết ơn, Dung Tri Vi rõ ràng không quen, có chút cứng nhắc nói: "... Đều là đồng môn sư tỷ muội, không cần khách sáo như vậy."
Nói xong, nàng ấy đặt Tiểu Bạch trong lòng lên bàn, có chút không nỡ vuốt ve đầu nó: "Dì đi tìm thời khóa biểu cho nương con, Tiểu Bạch tạm biệt."
Tạ Chước Tinh ngẩng đầu lên, mềm mại nói: "Cảm ơn dì! Lần sau dì nhớ lại đến vuốt ve Tiểu Bạch nhé ~"
Dung Tri Vi vui mừng trong lòng, đôi mắt sáng lên, gật đầu đồng ý.
Tạ Vãn U ở bên cạnh nghe thấy, không hiểu sao lại thấy lời nói của Tiểu Bạch rất giống với câu "Cảm ơn đã mua hàng, hoan nghênh lần sau ghé thăm" phát ra từ cửa siêu thị...
Quả thật đứa bé này rất thông minh.
Không lâu sau, Dung Tri Vi đã đưa thời khóa biểu cho Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U lật xem, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
May quá, Kiếm tông không có nhiều tiết học như Đan tông, có lẽ vì Kiếm tông chủ tu kiếm đạo, nên các khóa học phụ trợ như kỳ môn độn giáp một tuần cũng không có mấy tiết, còn về giảng giải kiếm thuật, cũng là mở ra để đệ tử nắm vững kiếm pháp hơn.
Khác với Đan tông, vừa phải học luyện đan, vừa phải học y thuật, còn phải nhận biết các loại dược thảo, thậm chí phải tự tay đi trồng, có thể nói là phải nắm vững mọi mặt, học nhiều, nhớ nhiều. Không giống như Kiếm tông, hầu hết là học thuật nghiệp.
Nghiên cứu thời khóa biểu một lúc, Tạ Vãn U đã hiểu.
Chẳng phải đây là sự khác biệt giữa học khoa học xã hội và học khoa học tự nhiên sao?
Tạ Vãn U nhanh chóng chú ý đến lớp trận pháp, thật ra bây giờ nàng muốn học nhất chính là trận pháp.
Trước đây ở bí cảnh Nguyên Không, nếu nàng hơi biết về trận pháp, kịp thời phát hiện ra trận pháp truyền tống trên vách đá, cũng sẽ không trúng chiêu, bị buộc phải chia lìa với Phong Nhiên Trú.
Không trúng chiêu, nàng sẽ không bị dịch chuyển đi, không bị dịch chuyển đi, cũng sẽ không tình cờ đụng độ Dung Tri Vi và Yến Minh Thù.
Tóm lại, lần này vì trận pháp nàng coi như đã bị thiệt thòi lớn, sao có thể không nghĩ cách bù đắp điểm yếu này?
Tạ Vãn U nghĩ như vậy, đặt thời khóa biểu xuống, quay sang ôm lấy Tạ Chước Tinh bên cạnh cũng đang ghé vào xem thời khóa biểu, hôn chụt một cái: "Nương lại bắt đầu đi học rồi."
Tạ Chước Tinh híp mắt vì nụ hôn, lắc đuôi nói: "Lớp học ở đây rất ít, nương sẽ không học mệt đâu!"
Tạ Vãn U cũng rất vui: "Đúng vậy! Như vậy, nương cũng có thời gian đọc sách y nữa!"
Nhưng sự thật chứng minh, Tạ Vãn U đã vui mừng quá sớm.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đứng tấn một canh giờ trước điện Độ Huyền Kiếm Tôn, Tạ Vãn U lê đôi chân mềm nhũn, tự tin dẫn Tiểu Bạch đi học lớp trận pháp của Tam sư bá Huyền Hành Tử.
Sau đó - cả buổi như đang nghe thiên thư.
Tạ Vãn U: "???"
Cái gì mà Càn tam liên, cái gì mà Khôn lục đoạn, cái gì mà Chấn ngưỡng mông, cái gì mà Cấn phúc oản.
Tạ Vãn U không có chút kiến thức cơ bản nào về trận pháp, lập tức ngây người.
Nàng phải học thế nào đây?
Hơn nữa, hình như Tạ Vãn U đã hiểu tại sao nguyên chủ không thích nghe giảng... Lúc Huyền Hành Tử giảng bài, rất thích trích dẫn kinh điển, nói một số câu văn ngôn mà Tạ Vãn U không hiểu, mặc dù Tạ Vãn U vò đầu bứt tai, nhưng vẫn không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Huyền Hành Tử.
Tệ hơn nữa là giọng giảng bài của Huyền Hành Tử còn đặc biệt gây buồn ngủ... Chỉ mới qua khoảng một khắc, Tạ Vãn U đã cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, toàn bộ là dựa vào một chút ý chí, mới miễn cưỡng chống đỡ để không ngủ gục.
Tạ Chước Tinh đã ngủ từ mười phút sau khi bắt đầu học.
Nó thu chân lại, cuộn tròn trong lòng Tạ Vãn U, đôi tai cụp xuống tự động cách ly tiếng giảng bài, đôi mắt lim dim cong cong, còn rất tin nhiệm lật bụng mình ra, để lộ miếng đệm chân màu hồng, trông rất ngọt ngào, khiến cho các đệ tử Huyền Thương ngồi bên cạnh không ngừng liếc nhìn nó bằng ánh mắt tò mò.
Khi Tạ Vãn U đưa Tiểu Bạch vào đại điện, tất nhiên họ đều nhìn thấy.
Họ có chút ngạc nhiên trước sự trở lại của Tạ Vãn U, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là thú con mà Tạ Vãn U mang theo cùng lúc đó.
Có lông!
Ai mà không biết, Lục sư thúc Độ Huyền Kiếm Tôn ghét động vật, hơn nữa vì y mắc bệnh dị ứng nên những năm gần đây, mọi thú có lông đều không được phép xuất hiện ở Huyền Thương Kiếm Tông.
Mà Tạ Vãn U, thế mà lại ngang nhiên mang theo một thúc non về Huyền Thương Kiếm Tông!

Bạn cần đăng nhập để bình luận