Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 423 -




"Chàng đột nhiên thẳng thắn như vậy, làm ta hơi không quen." Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, cúi người nói bên tai hắn: "Thế thì phải làm sao, ts cũng chia tình cảm cho Tiểu Bạch rồi, chàng cũng sẽ ghen tị với Tiểu Bạch sao?"
Phong Nhiên Trú không trả lời trực tiếp, mà nói: "Sớm muộn gì nó cũng lớn."
Tạ Vãn U làm sao không hiểu ý hắn: "Đợi Tiểu Bạch lớn lên, ta sẽ nói với nó cha nó keo kiệt thế nào."
Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "Không sao, nàng có thể nói với nó ngay bây giờ."
Tạ Vãn U thật sự cảm thấy bộ dạng mạnh miệng này của hắn rất đáng yêu, nàng vươn tay, nắm lấy cả hai tai hổ của hắn, xoa mạnh một cái.
Phong Nhiên Trú cũng lười nói với nàng.
Dù sao nói rồi nàng cũng không nghe.
Sau khi cả hai xuống núi, Tạ Vãn U thực sự đi bế Tiểu Bạch, chuẩn bị mang nó đến tông từ để bái tổ sư gia.
Tạ Chước Tinh vừa mới ngủ dậy, vẫn còn hơi mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Phong Nhiên Trú, mắt nó lập tức mở to, lông toàn thân cũng dựng đứng lên, "gừ” một tiếng rồi chui tọt vào trong tay áo của Tạ Vãn U, chỉ thò ra một nửa đầu nhỏ, cảnh giác và xa lạ nhìn chằm chằm Phong Nhiên Trú.
"..." Phong Nhiên Trú hoàn toàn không hiểu, chỉ mới qua một đêm thôi mà, tại sao vật nhỏ lại quên mất mình vậy... hắn chỉ có thể trưng khuôn mặt đen sì, dùng lại chiêu cũ, đưa một ngón tay cho nó ngửi mùi của mình.
Mũi Tạ Chước Tinh khụt khịt vài cái, lúc này mới lộ ra vẻ hơi do dự, thử nhỏ giọng dò hỏi: "Là hồ ly thúc thúc ạ?"
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu: "Không phải thúc thì là ai?"
Tạ Chước Tinh chớp mắt, lại đưa chân về phía Phong Nhiên Trú, giọng mềm mại nói: "Hồ ly thúc thúc bế bế ~"
Phong Nhiên Trú ghét bỏ bế nó lên, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của nó: "Đồ ngốc."
Tạ Chước Tinh bị đánh vào mông, lẩm bẩm leo lên vai hắn.
Tạ Vãn U xoa đầu đứa nhỏ: "Vậy bây giờ chúng ta qua đó thôi."
Nhưng khi thực sự đến tông từ, Tạ Vãn U đã bị bảo vệ chặn lại. Hóa ra là đệ tử nội môn nếu không có việc quan trọng thì không được vào tông từ.
Là Ngũ đệ tử của Huyền Thương Tổ Sư, Phong Nhiên Trú ra vào tông từ là chuyện thường tình, như vậy, cuối cùng lại thành Phong Nhiên Trú một mình dẫn Tạ Chước Tinh đi bái tổ sư.
Với linh thú non, bảo vệ không nghiêm khắc như vậy, nhắm một mắt mở một mắt, cũng để mặc Phong Nhiên Trú dẫn Tiểu Bạch vào cùng.
Bên trong tông từ tĩnh lặng không một tiếng động, Phong Nhiên Trú bước chân đi vào, những ký ức trong quá khứ không ngừng hiện về.
Hắn còn nhớ đêm đó, lúc đang trốn dưới bàn thì bị Huyền Thương Tổ Sư phát hiện, Huyền Thương Tổ Sư hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng vì có lời nguyền rủa trên người nên hắn không thể nói hết mọi chuyện.
Hình như Huyền Thương Tổ Sư đoán được điều gì đó, ông không ép hắn nữa mà đặt tay lên đầu hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thôi được rồi, nói không ra thì khỏi cần nói nữa."
Đó là lần đầu tiên hắn được ai đó vuốt ve đầu một cách dịu dàng như vậy.
Vì vậy, lúc Huyền Thương Tổ Sư tĩnh tọa trở lại, hắn bước ra từ bàn, rồi do dự đặt cái đầu hổ lên đầu gối của Huyền Thương Tổ Sư, muốn cảm nhận lại cảm giác ấm áp kỳ lạ đó một lần nữa.
Quả nhiên, Huyền Thương Tổ Sư lại vuốt ve đầu hắn, vuốt thoải mái đến nỗi tai hắn rung thật nhanh, còn phát ra những tiếng kêu nhỏ xíu.
Sau đó, Huyền Thương Tổ Sư bất chợt hỏi hắn: "Con có muốn bái ta làm sư tôn không?"
Hắn ngạc nhiên ngước lên, thấy Huyền Thương Tổ Sư đang hiền hòa nhìn hắn, trong mắt không hề có chút đùa giỡn.
Huyền Thương Tổ Sư nói: "Lửa trong cơ thể của con tương khắc với tâm pháp Huyền Thương của ta, ta không có gì để dạy con cả, chỉ có thể dẫn dắt con đi trên con đường chính đạo, con đường tu luyện thực sự của con, e vẫn phải tự mình khám phá."
Hắn không do dự, lập tức đồng ý.
Hắn không có tên, Huyền Thương Tổ Sư bèn đặt cho hắn một cái tên.
"Ngày gặp con, ngọn lửa gần như chiếu sáng cả chân trời." Huyền Thương Tổ Sư vuốt ve đầu hắn: "Gọi là Nhiên Trú đi, lấy họ Phong của ta."
Đêm đó trời đổ một trận tuyết lớn.
Huyền Thương Tổ Sư đứng bên cửa sổ dần mờ dần trong gió tuyết, cuối cùng biến thành linh bài lạnh lẽo trước mắt.
Phong Nhiên Trú im lặng nhìn linh bài đó một lúc, quỳ xuống bồ đoàn, giống như Huyền Thương Tổ Sư vẫn đang ở trước mặt, cúi người xá một cái: "Sư tôn, đệ tử trở về rồi."
Tạ Chước Tinh quỳ bên cạnh, cũng chắp hai chân trước lại, thành kính lạy trước linh bài: "Tiểu Bạch gặp Tổ sư gia."
Vốn dĩ linh bài đặt ở vị trí cao không có gì thay đổi, nhưng khi giọng non nớt của Tạ Chước Tinh vừa dứt, trên linh bài liền xuất hiện một vệt sáng vàng nhạt, giống như đang đáp lại nó.
Phong Nhiên Trú thấy thế, liền mím môi, lấy ba nén hương, châm lửa, cắm vào lư hương.
Nhưng ngay giây sau, “phì” một tiếng, ba nén hương tắt ngúm.
Đôi mắt của Phong Nhiên Trú tối sầm lại, cúi đầu đứng trước lư hương, có vẻ không biết phải làm sao.
Quả nhiên, đối với những việc mình làm trong những năm qua, Huyền Thương Tổ Sư rất bất mãn.
Bất mãn đến mức không muốn nhận hương của hắn.
Tạ Chước Tinh cũng nhìn thấy hương đã tắt, thấy Phong Nhiên Trú vẫn chưa động đậy, liền nghi ngờ dùng đầu húc nhẹ vào tay Phong Nhiên Trú, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Hồ ly thúc thúc, lửa tắt rồi kìa.”
Mau châm lửa lại đi.
Phong Nhiên Trú xoa đầu nó, cúi đầu nói: “Châm lửa lại cũng vô dụng thôi, ta đã làm sai, tổ sư gia sẽ không nhận hương của ta nữa.”
Tạ Chước Tinh ngây người, bay lên vai hắn, cùng hắn nhìn vào linh vị của tổ sư gia, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Vậy hồ ly thúc thúc, thúc thử xin lỗi tổ sư gia xem, chỉ cần thúc thành thật nhận sai, có khi tổ sư gia sẽ tha thứ cho thúc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận