Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 659 -




"?" Tạ Vãn U ngơ ngác ngẩng đầu lên, Miểu Nguyệt giải thích: "Thông Minh Lệnh vừa xuất hiện sẽ gây ra dị tượng thiên địa, nếu người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ gây ra phiền phức, vì vậy tốt nhất ngươi nên đợi hiểu rõ cách sử dụng nó rồi hãy mở hộp."
Tạ Vãn U gật đầu như có điều suy nghĩ, rồi thu tay lại.
Vì cẩn thận, cuối cùng Tạ Vãn U vẫn hỏi Miểu Nguyệt về thông tin liên quan đến các thần khí khác, Miểu Nguyệt cũng chỉ biết một chút: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng trong gia tộc chắc có ghi chép liên quan, lúc đó ta sẽ bảo Loan Trạm gom hết lại mang đến cho ngươi."
Thế thì còn gì bằng.
Lúc này, Tạ Vãn U đột nhiên nhớ đến giấc mơ trước khi Tạ Chước Tinh tiến giai, do dự một lúc rồi hỏi: "Ngươi có biết... có thần khí nào là một chiếc gương, trên gương có khắc chữ 'Tố' không?"
"Gương sao?" Miểu Nguyệt cố gắng nhớ lại: "Hình như có, ta nhớ hồi nhỏ có thấy trong Tàng Thư Các của gia tộc, nhưng có khắc chữ 'Tố' không thì ta không nhớ."
"Làm phiền ngươi bảo Loan Trạm nhà ngươi giúp ta tìm kỹ xem." Tạ Vãn U chắp tay nói: "Chiếc gương này rất quan trọng đối với ta."
Miểu Nguyệt lập tức vỗ ngực hứa, đứng dậy ra ngoài liên lạc với Loan Trạm.
Sau khi Miểu Nguyệt rời đi, Tạ Vãn U đưa tay ấn lên hộp đen, thở dài một hơi.
Nếu chiếc gương thực sự tồn tại, vậy thì người mắt đỏ trong gương có phải là Tạ Yếm không?
Có lẽ không có cốt truyện gốc nào, có lẽ mọi bi kịch thực sự đã xảy ra một lần, và hình ảnh phản chiếu trong giấc mơ của Tiểu Bạch chính là bằng chứng cho sự tồn tại thực sự của Tạ Yếm trên thế giới này.
Nếu thực sự như vậy...
Cổ họng Tạ Vãn U hơi khô.
Vậy thì nàng phải suy nghĩ lại về sự thật của thế giới này.
Cất Thông Minh Lệnh đi, Tạ Vãn U trở về phòng của mình, tối nay Tiểu Bạch không ở đó, vừa hay trong lòng nàng có chuyện, cũng không ngủ được, bèn ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện.
Nàng ngồi một lúc thì đột nhiên mở mắt, nằm úp xuống mép giường, nhìn xuống gầm giường.
Không thấy sinh vật kỳ lạ nào, nàng bất lực lắc đầu, mới ngồi thẳng dậy, nhắm mắt điều tức.
Đêm trôi qua lặng lẽ, sáng sớm hôm sau, hai đứa bé lại trở về với sự hoạt bác như thường lệ.
Tiểu giao long lần đầu tiên thức dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu mới chậm rãi phản ứng lại.
Ồ đúng rồi huynh đệ tốt bị quỷ da người dọa sợ nên nhóc đã cố ý chạy đến ngủ cùng huynh đệ tốt.
Một đêm trôi qua, nhóc vẫn có thể tỉnh lại, xem ra đêm qua là một đêm bình yên.
Tiểu giao long còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên cảm thấy xúc giác dưới "chân" có gì đó kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đã gác một chân lên huynh đệ tốt.
Tiểu giao long: "..."
Một trận hoảng hốt, nhóc vội rụt chân lại.
Động tĩnh này làm kinh động đến Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh dụi mắt, mơ màng mở mắt ra, khi nhìn thấy Tiểu giao long thì đột nhiên sửng sốt.
Tiểu giao long ngạc nhiên nhìn nó: "Tiểu Bạch, sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ngủ dậy không nhận ra huynh đệ sao?"
Tạ Chước Tinh ngồi dậy, lắc đầu, ngơ ngác nhìn nhóc: "Không biết, chỉ là... chỉ là đột nhiên cảm thấy, hình như đã lâu lắm rồi không gặp ngươi."
"Ngươi ngủ đến ngốc rồi!" Tiểu giao long không để ý, vỗ một cái vào đầu nó, giúp người huynh đệ tốt nhanh chóng tỉnh táo: "Đi, chúng ta đi kiếm gì đó ăn."
Tạ Chước Tinh bị cái vỗ này đánh cho hoàn toàn tỉnh táo, vừa xoa đầu vừa ngạc nhiên xuống giường.
Hai đứa đã có thể đứng dậy, nhưng đi lại vẫn còn hơi xiêu vẹo, để tiết kiệm thời gian, hai đứa vẫn tập đi một lúc như thường lệ, sau đó đều hóa về nguyên hình, đi xuống ao bắt cá.
Sau khi Miểu Nguyệt đến, hai đứa nhỏ lại có thêm một hoạt động giải trí, ăn cá nướng xong, hai đứa đến chỗ Miểu Nguyệt, tiếp tục nghe nốt câu chuyện ma chưa kể hết hôm qua.
Nghe nhiều chuyện ma, Tạ Chước Tinh và Tiểu giao long nghĩ không thể nghe không mà không làm gì, nghe ngóng được dì Miểu Nguyệt thích ăn cỏ Phong Lâm nhất, liền xin Tạ Vãn U giống cỏ, sau đó khai khẩn một mảnh đất trên đảo, chuyên dùng để trồng cỏ.
Cỏ Phong Lâm không phải là linh thực gì quá quý hiếm, trong luyện đan thường dùng để trung hòa dược tính, càng ở nơi linh khí nồng đậm thì càng mọc tốt, đảo Bồng Lai là nơi tiên cảnh như vậy, tất nhiên là nơi trồng cỏ Phong Lâm lý tưởng, hai đứa bs mới gieo hạt cỏ xuống được vài ngày, cỏ Phong Lâm xanh mơn mởn đã vẫy gió đung đưa.
Vì vậy, trong sinh hoạt hằng ngày của đứa bé lại có thêm một việc - trồng cỏ, cắt cỏ, cho thỏ ăn.
Ban đầu Miểu Nguyệt còn hơi ngại, nhưng đến khi thấy hai đứa bé cũng tỏ vẻ thích thú, nàng ấy liền nằm dài ra ăn cỏ.
Nói đến cỏ Phong Lâm do đảo Bồng Lai sản xuất, quả thực không giống với những nơi khác, lúc Miểu Nguyệt ăn miếng đầu tiên đã kinh ngạc cho đây là cỏ thần, cảm thấy những loại cỏ trước đây mình ăn đều là rác rưởi.
Cứ như vậy, Miểu Nguyệt sống trên đảo Bồng Lai một thời gian, thật sự cảm thấy sướng muốn chết.
... Chỉ có một điều không tốt lắm.
Tạ đảo chủ sẽ đến đòi bản thảo!
Mỗi ngày Miểu Nguyệt nghe thấy câu hỏi quen thuộc của Tạ Vãn U "Hôm nay ngươi đã viết bản thảo chưa", cả người đều tê liệt.
Dưới sự thúc giục vô tình của Tạ Vãn U, Miểu Nguyệt vốn lười biếng từ trong xương phải đưa việc hoàn thành tiểu thuyết lên lịch trình hằng ngày.
Tạ Vãn U cũng bắt đầu có những ngày vui vẻ khi đọc chương mới, vui hơn nữa là Tạ Vãn U phát hiện trong phần sau của "Ngày ngày đêm đêm với thiếu chủ Yêu tộc" thực sự có cốt truyện thế thân.
Tạ Vãn U: "!"
Nói cách khác, nàng có thể đọc được câu chuyện thế thân được chuyển thể từ chính trải nghiệm của Miểu Nguyệt!
Tuy nhiên, niềm vui chẳng thể lâu dài, ngay khi Tạ Vãn U đọc đến đoạn nữ chính chia tay với thế thân đầu tiên, tìm thế thân thứ hai, thì đột nhiên nhận được phù truyền tin xin nghỉ phép của Miểu Nguyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận