Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 380 -




Chính vì vậy, Dung Độ mới nghi ngờ có tà ma nuốt chửng hồn phách của tiểu đệ tử, chiếm giữ thân xác của nàng.
Bây giờ xem ra, quả nhiên…
Dung Độ nắm chặt ngón tay, kiếm bổn mệnh đeo sau lưng cảm nhận được sát khí trong lòng chủ nhân, cũng khẽ run lên.
Dung Độ không lập tức ra tay, là vì còn một chút nghi ngờ chưa rõ ràng.
Quanh tông từ đều là linh khí sạch sẽ chính trực mà tổ sư gia để lại khi phi thăng, tà ma bình thường chỉ cần bước vào nơi này, tất sẽ bị chính khí ngút trời ở đây thiêu rụi.
Nếu "Tạ Vãn U" bây giờ là tà ma đoạt xá, lúc nàng bái tế bài vị tổ sư gia, thì phải lộ nguyên hình, nhưng tại sao nàng lại không hề có biểu hiện bất thường... ngược lại còn rất được tổ sư gia yêu thích?
Tổ sư gia sẽ không nhìn nhầm, chính vì vậy, Dung Độ mới chậm chạp không ra tay, định đợi "Tạ Vãn U" triệu hồi không ra đèn hồn, không còn gì để biện hộ nữa mới tỉ mỉ thẩm vấn.
Bên kia Tạ Vãn U vẫn đang triệu hồi đèn hồn, ngay khi sự kiên nhẫn của Dung Độ sắp cạn kiệt, thì trong số hàng nghìn ngọn đèn hồn, đột nhiên có một ngọn đèn hồn lóe lên.
Dung Độ vốn đã khẳng định chắc chắn tiểu đệ tử trở về chính là kẻ giả mạo, vào lúc này thấy đèn hồn kia lóe lên thì không khỏi sửng sốt, trơ mắt nhìn ngọn đèn hồn thuộc về tiểu đệ tử rơi vào lòng bàn tay của "Tạ Vãn U".
Sau thời gian triệu hồi quá lâu, vốn dĩ Tạ Vãn U gần như đã từ bỏ, không ngờ cuối cùng lại triệu hồi được đèn hồn của nguyên chủ, bản thân Tạ Vãn U cũng ngây người.
Đối với nàng mà nói, đây không phải là niềm vui bất ngờ mà là một cú sốc thực sự!
Nàng có thể triệu hồi đèn hồn của nguyên chủ, điều này có nghĩa là gì?
Hoặc là hồn phách của nguyên chủ vẫn còn tồn tại trong thân thể này, cùng chung sống với nàng, hoặc là...
Nàng chính là nguyên chủ.
Tay Tạ Vãn U run lên, suýt nữa thì ném luôn đèn hồn ra ngoài.
Nhớ đến Độ Huyền Kiếm Tôn vẫn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Tạ Vãn U chỉ đành cố gắng đè nén sự chấn động trong lòng, cố giữ vẻ bình tĩnh, từ từ quay sang Độ Huyền Kiếm Tôn: "Khụ... ta tìm thấy rồi."
Giả thuyết chắc chắn như vậy lại bị bác bỏ, Dung Độ hơi nhíu mày, chăm chú nhìn Tạ Vãn U, ánh mắt như muốn mổ bụng Tạ Vãn U ra, nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.
Dưới ánh mắt như vậy, Tạ Vãn U có phần không được tự nhiên, đang định lên tiếng thì bỗng nghe Độ Huyền Kiếm Tôn lạnh lùng hỏi: "Kiếm bổn mệnh của con đâu?"
Tạ Vãn U sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nhỏ giọng trả lời: "Bị tên Ngụy Mãn Châu ở Bồng Lai đảo cướp mất rồi."
"..." Dung Độ hít một hơi thật sâu, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ mây đen kéo đến, cố đè nén cơn giận nói: "Ta đã nói từ lâu, tên Ngụy Mãn Châu đó không phải là người tốt, con còn... Kết quả bây giờ thế này, con hài lòng chưa?"
Tạ Vãn U đứng im chịu mắng, cúi mắt không nói gì, nàng hiểu tâm trạng của Độ Huyền Kiếm Tôn lúc này, giống như nàng thấy một cô gái si mê một tên tra nam, từ bỏ tương lai tươi sáng, kết quả bị lừa mất hết gia sản, nàng cũng sẽ đau lòng và tức giận.
Thấy nàng bị mắng mà không phản bác, chỉ im lặng không nói, Dung Độ hơi nhíu mày, trước đây khi bị y mắng như vậy, tiểu đệ tử phản nghịch này của y một là nũng nịu làm lành, hai là tức giận bỏ đi ngay tại chỗ, sao có lúc ngoan ngoãn như vậy?
Khiến cho y... một bụng tức không biết trút vào đâu.
Dung Độ không thích ứng được với tiểu đệ tử như vậy, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù càng không thích ứng hơn.
Ngay khi sư tôn mở lời nói câu đầu tiên, họ đã biết mọi chuyện tồi tệ rồi, tiểu sư muội rất sĩ diện, sư tôn không nói gì an ủi mà lại cứ đâm vào vết thương của tiểu sư muội, làm sao không cãi nhau được?
Nhưng ngoài dự đoán, tiểu sư muội lại không cãi lại như mọi khi, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, dáng vẻ ủ rũ như quả cà bị mưa dập.
Bị bắt nạt bên ngoài đã đành, về còn bị sư tôn mắng... Dung Tri Vi và Yến Minh Thù không khỏi cảm thấy sư tôn có phần quá đáng.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối, bất lực và đáng thương của tiểu sư muội, Dung Tri Vi không nhịn được nữa, đứng ra che trước mặt Tạ Vãn U, không tán thành nói: "Sư tôn, tiểu sư muội đã rất khó chịu rồi, chuyện trước đây cũng đã xảy ra rồi, cứ để nó qua đi."
Yến Minh Thù cũng tiến lên, nghiêm nghị nói: "Sư tỷ nói đúng, tiểu sư muội cũng là nạn nhân, việc cấp bách bây giờ là phải khiến tên Ngụy Mãn Châu bội tín bạc nghĩa đó phải trả giá."
Tên Ngụy Mãn Châu đó tàn nhẫn với tiểu đệ tử của mình như vậy, sao Dung Độcó thể không tức giận, y buồn bực thở ra, lạnh lùng hỏi Tạ Vãn U: "Kiếm bị cướp mất rồi, mối liên hệ giữa con và kiếm bổn mệnh cũng đứt rồi à?"
Tạ Vãn U thành thật trả lời: "Đứt rồi ạ."
Dung Độ suy nghĩ một lát: "Kiếm đã đứt liên hệ với con thì không còn là kiếm bổn mệnh của con nữa, là kiếm tu, con phải chọn lại một thanh kiếm bổn mệnh khác."
"Trong Đại hội Vấn Tiên, con còn một cơ hội vào Kiếm các để chọn kiếm."
Những lời này cũng không khác mấy so với những gì Phong Nhiên Trú đã nói với nàng trước đó, Tạ Vãn U đã có quyết định nên không phản đối: "Ta sẽ đi."
Cũng coi như nghe lời, sắc mặt Dung Độ dịu đi một chút, nhưng trong mắt vẫn còn vẻ lạnh lùng: "Ngụy Mãn Châu là đệ tử đứng đầu của đảo Bồng Lai, chắc chắn cũng sẽ đến tham gia Đại hội Vấn Tiên, mối thù của con, con tự mình đi báo đi."
Nghe vậy, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù không khỏi nhìn nhau.
Ngụy Mãn Châu đã là tu sĩ Nguyên Anh, còn tiểu sư muội mới chỉ chuẩn bị bước vào Nguyên Anh... Nếu thực sự chiến đấu với Ngụy Mãn Châu, e là sẽ khó thắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận