Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 237 -




Tiểu Bạch nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cố gắng giơ một chân lên xoa đầu, bỗng thấy sâu trong rừng có một bóng đen vụt qua, hai tai nó dựng đứng lên, căng thẳng ngẩng đầu hỏi: "Hồ ly thúc thúc, đó là gì vậy?"
Phong Nhiên Trú cũng quay mắt nhìn theo, hơi nhíu mày: "Không biết."
Tiểu Bạch co ro trong lòng hắn, cuộn tròn như một quả bóng lông, cảnh giác nhìn về phía đó, giọng nói ngày càng nhỏ: "Không phải... là quỷ chứ?"
Phong Nhiên Trú ôm nó vào lòng, không quan tâm nói: "Qua đó xem là biết."
Nói xong, hắn liền bay về phía đó.
Tiểu Bạch ngây người.
Nó hoàn toàn không ngờ, hồ ly thúc thúc gặp quỷ mà không chạy - còn dẫn nó đi bắt quỷ nữa!
Hồ ly thúc thúc, thật là đáng sợ quá đi!
Trong trí tưởng tượng của con non, ma quỷ chắc chắn là thứ vô cùng đáng sợ, Tiểu Bạch hơi sợ, muốn chạy nhưng không chạy thoát, chỉ có thể nhắm chặt mắt co ro trong lòng Phong Nhiên Trú, thầm động viên bản thân.
Chỉ cần không nhìn thấy quỷ, thì quỷ sẽ không tồn tại!
Bóng đen kia hình như nhận ra Phong Nhiên Trú đang đuổi theo, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn, Phong Nhiên Trú lười chơi trò đuổi bắt với bóng đen, một tay ôm Tiểu Bạch, tay kia ngưng tụ thành một quả cầu lửa, vung tay, quả cầu lửa đỏ rực lập tức đánh mạnh vào bóng đen đó, đánh nó rơi xuống.
Làn sóng nhiệt khi quả cầu lửa nổ tung đã thiêu cháy vài thân cây, không ít cành cây gãy đổ rơi xuống, bóng đen đó trong đống cành cây như ruồi mất đầu đâm loạn xạ một lúc, cuối cùng loạng choạng chạy về phía một túp lều hoang tàn ở không xa.
Lúc Phong Nhiên Trú đuổi đến túp lều, bóng đen đó vừa mới trèo xuống từ một cái giếng bỏ hoang bên cạnh nhà.
Phong Nhiên Trú không nói hai lời, lại ném một quả cầu lửa xuống giếng, bên dưới lập tức truyền đến tiếng kêu đau đớn, sau đó, bánh xe dùng để kéo nước ở miệng giếng bắt đầu kêu cót két chuyển động, sợi dây xích rỉ sét liên tục rơi xuống, va vào thành giếng kêu loảng xoảng.
"Rơi vào thùng rồi sao?"
Phong Nhiên Trú vẫn muốn xem rõ rốt cuộc đây là thứ gì, nên không ném quả cầu lửa nào nữa.
Nhưng hắn cũng không thể đích thân xuống giếng bắt nó lên được, suy nghĩ một lúc, Phong Nhiên Trú đặt Tiểu Bạch sang một bên, tự mình nắm lấy sợi dây xích, kéo thẳng lên.
Tiểu Bạch chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế, ngồi xổm bên chân hắn, kinh ngạc nhìn hành động của hồ ly thúc thúc, theo từng sợi dây xích Phong Nhiên Trú kéo lên ngày càng nhiều, trái tim nhỏ bé của nó đập ngày càng nhanh.
Tiểu Bạch thực sự sợ hồ ly thúc thúc kéo một con quỷ ra khỏi giếng, nhìn trái nhìn phải, dứt khoát lăn một vòng chui vào vạt áo Phong Nhiên Trú, nhét thân mình nhỏ bé vào giữa hai chân Phong Nhiên Trú, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.
Thấy hồ ly thúc thúc vẫn đang kéo quỷ, Tiểu Bạch thực sự không nhịn được, nghẹn ngào: "Thúc đừng kéo nữa, con sợ..."
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn đường đường là Ma Tôn, sao lại có đứa con ngốc nhát gan như thế chứ?
Trong lúc Phong Nhiên Trú suy nghĩ ngắn ngủi, thứ trong giếng đã lao ra, Phong Nhiên Trú phản ứng cực nhanh, một chưởng đánh bay nó sang một bên, thứ đó rơi xuống đất, giật giật vài cái, cuối cùng không nhúc nhích nữa.
Tiểu Bạch sợ hãi co ro giữa hai chân hắn, thấy "quỷ" không nhúc nhích nữa, gan lại lớn lên, tò mò thò đầu ra nhìn.
Phong Nhiên Trú vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp bước tới, kiểm tra thứ đó.
Không lâu sau, Tiểu Bạch bị bỏ lại một mình cũng lấy hết can đảm, cẩn thận đi theo, thử ngửi ngửi, khuôn mặt tròn vo đầy lông tơ lập tức nhăn lại: "Thối quá."
Nó lại nhìn kỹ "quỷ", "quỷ" mặc một chiếc áo choàng đen, không có ngũ quan, bên dưới áo choàng trống rỗng, không nhìn thấy tứ chi và thân mình, không lâu sau thì hóa thành một vũng máu, chỉ để lại một chiếc áo choàng đen.
Phong Nhiên Trú nhíu mày, sợ cảnh tượng máu me này làm đứa trẻ nhát gan sợ hãi, không khỏi cúi đầu nhìn nó, nhưng lúc này, Tiểu Bạch không còn sợ như vừa rồi nữa, nó nhìn vũng máu một lúc, còn có tâm trạng ngẩng đầu hỏi Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, đây là cái gì vậy?"
Phong Nhiên Trú hơi ngạc nhiên, không ngờ vật nhỏ này sợ quỷ, nhưng lại không sợ những thứ máu me này.
Ừm... xem ra vẫn có chút đáng khen.
Phong Nhiên Trú ngồi xổm bên cạnh nó, suy nghĩ một lúc, giải thích với nó: "Đây là người đưa tin, một loại dùng để truyền tin báo..."
Phong Nhiên Trú dừng lại một lúc, mới tìm ra một từ thích hợp để miêu tả nó: "Quái vật."
"Quái vật?" Tiểu Bạch lặp lại từ này nhiều lần, có chút bối rối nhìn bản thân, lại nhìn vũng máu, nhỏ giọng nói: "Trước đây mọi người đều gọi Tiểu Bạch là quái vật, nếu nó cũng là quái vật... vậy Tiểu Bạch sau này, có phải cũng sẽ lớn lên như vậy không?"
Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Ai nói con là quái vật?"
Tiểu Bạch càng nói giọng càng nhỏ, xen lẫn chút hoảng hốt: "Là những kẻ bắt nương và Tiểu Bạch đã nói thế... hồ ly thúc thúc ơi, Tiểu Bạch không muốn xấu xí như nó."
"Sẽ không xấu đâu.” Phong Nhiên Trú xoa đầu nó: "Con bây giờ thế nào thì sau này vẫn thế."
Mắt Tiểu Bạch sáng lên: "Thật không?"
"Nếu không thì sao?"Phong Nhiên Trú như nhớ ra điều gì, bực bội nói: "Hơn nữa, con không phải quái vật, lời của kẻ xấu cũng tin, thật ngốc."
Tiểu Bạch thấy hồ ly thúc thúc nói đúng, tai giật giật, đuôi lại dựng lên.
Nó lại nhìn vũng máu, thắc mắc: "Hồ ly thúc thúc, vừa rồi nó chạy nhanh thế, có phải lại đi báo tin không?"
"Có lẽ vậy.” Phong Nhiên Trú chống một tay lên đầu gối, ánh mắt tối sầm: "E là bên Đan Minh có chuyện rồi."
Hắn chọc chọc đầu Tiểu Bạch, nhướng mày: "Vừa khéo nương con vào đó chưa được bao lâu, để ta đoán xem - có phải là nàng ấy lại lén lút làm chuyện xấu gì không?"
"Nương sẽ không làm chuyện xấu!"Tiểu Bạch bị hắn chọc cho tức giận, dùng đầu húc vào ngón tay hắn, ngẩng cao đầu kiêu hãnh: "Nương chỉ làm chuyện tốt thôi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận