Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 331 -




Ngày hôm sau, các tu sĩ của nhiều môn phái lần lượt đến Bích Tiêu Đan Tông, nhất thời Bích Tiêu Đan Tông náo nhiệt như chợ, đông đúc chưa từng thấy.
Là đệ tử đứng đầu của Bích Tiêu Đan Tông, tất nhiên Ôn Lâm Giản phải tiếp đón khách, y vừa phải chịu trách nhiệm kiểm tra danh sách khách mời, vừa phải sắp xếp nơi ở cho từng vị khách, quả thực là bận rộn không ngớt.
Lạc Như Hi và Tạ Vãn U thấy vậy, tất nhiên cũng đi giúp.
Những người đến trước là các môn phái lớn nhỏ trong Giới tu chân, trong đó không thiếu các tông môn trực thuộc Tiên Minh.
Đứng sau Tiên Minh là Thần Khải, trước kia còn từng thèm muốn Hỗn Nguyên Thần Điển được phong ấn trong Bích Tiêu Đan Tông, hôm nay đến Bích Tiêu Đan Tông cũng không biết có mục đích gì.
Vốn dĩ Huyền Du Đạo Nhân định thẳng thừng từ chối thiệp mời của Tiên Minh, nhưng đã bị Thẩm tông chủ ngăn cản, lý do rất đơn giản, hiện tại Tiên Minh còn chưa biết bọn họ đã biết tin tức về Thần Khải, hơn nữa bọn họ và Tiên Minh vẫn chưa hoàn toàn trở mặt, vô duyên vô cớ từ chối Tiên Minh ở ngoài cửa, e sẽ khiến Tiên Minh nghi ngờ, đánh rắn động cỏ.
Không thể không nói, quả thật Tiên Minh rất biết làm màu, gặp Thẩm tông chủ, trên mặt vẫn duy trì vẻ hòa thuận, lễ nghĩa cũng rất chu đáo, cứ như thể chuyện trước kia bị Bích Tiêu Đan Tông từ chối không cho vào cửa hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Lạc Như Hi nhìn mà lè lưỡi, không khỏi thì thầm với Tạ Vãn U: "Tiên Minh đúng là da mặt dày thật."
Tạ Vãn U rất đồng ý, lại nhìn về phía sư tôn của mình.
Thẩm tông chủ đang nghiêng tai lắng nghe trưởng lão Tiên Minh nói chuyện, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Trong lời nói, Tiên Minh ngoài sáng trong tối hỏi thăm về cuốn Hỗn Nguyên Thần Điển vốn được phong ấn trong Tàng Thư Các, tất nhiên Thẩm tông chủ không thể nói cho bọn họ biết, tùy tiện qua loa cho qua, trong lời nói còn ám chỉ Tiên Minh làm mất hai cuốn Hỗn Nguyên Thần Điển, khiến cho vị trưởng lão Tiên Minh kia tức đến nỗi suýt thì không giữ được sắc mặt.
Đều là cáo già, nhưng đạo hạnh của Thẩm tông chủ rõ ràng thâm sâu hơn một chút.
Đổi lại là Huyền Du Đạo Nhân bên cạnh, nghe trưởng lão Tiên Minh nói chuyện với Thẩm tông chủ, chỉ thiếu điều trợn trắng mắt lên trời, trực tiếp viết ba chữ "không tâm cơ" lên mặt.
Tạ Vãn U: "..." Huyền Du Đại Sư quả thực là một dòng nước trong trong ba Luyện đan sư Thiên cấp.
Sau các môn phái tu chân lớn nhỏ, đến lượt các đệ tử của các đan tông lớn.
Hôm nay dù sao cũng là sân nhà của Huyền Du Đạo Nhân, các môn phái tu chân khác đến Bích Tiêu Đan Tông là để thử xem có thể kiếm được lợi từ Huyền Du Đạo Nhân hay không, còn các đệ tử của các đan tông lớn thì thực sự là đến vì buổi giảng bài của Huyền Du Đạo Nhân.
Đại hội giảng đạo của tông sư về độc lý tất nhiên sẽ không có bất kỳ một Luyện đan sư nào muốn bỏ lỡ, vì vậy hầu như các đệ tử của mỗi đan tông đều đến hơn một nửa.
Nhìn khắp nơi, trên pháp trường đen kịt một mảng, theo trang phục đệ tử có màu sắc khác nhau của các đan tông, chia thành từng khu vực.
Lần trước Tạ Vãn U nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy là vào lúc Đại hội Thí luyện, nhưng rõ ràng Đại hội giảng đạo náo nhiệt hơn Đại hội Thí luyện rất nhiều.
Trước khi các Tông chủ của các đan tông ngồi xuống, họ lần lượt đi gặp Huyền Du Đạo Nhân.
Dù sao Huyền Du Đạo Nhân cũng là một trong ba Luyện đan sư Thiên cấp đương thời, cho dù trước kia danh tiếng của ông ta không được tốt lắm, nhưng họ đã đến Đại hội giảng đạo của Huyền Du Đạo Nhân, tất nhiên phải đến khen ngợi vài câu, nói vài lời hay ý đẹp.
Huyền Du Đạo Nhân sắp bị bọn họ truyền đến chết rồi, một đám ông già mà ông ta không biết tên đều xúm lại nói chuyện với ông ta, ngươi nói một câu ta nói một câu, nghe phiền đến mức tai của ông ta phát ra tiếng ù ù lên, ghét bỏ không thể nhét tất cả những người này vào trong tấm thảm Câu Hồn rồi giẫm điên cuồng.
Hết lần này đến lần khác ông ta không thể thực sự ra tay, hận đến nỗi Huyền Du Đạo Nhân sắp cắn nát răng của mình, nhưng vẫn phải duy trì lý trí, làm ra vẻ mặt sâu sắc khó lường.
Vì vậy ông ta thực sự rất ghét ra ngoài gặp người!
Giết chết, giết chết, giết chết! Ông ta muốn giết sạch tất cả những kẻ phiền phức trên thế gian này!
Tạ Vãn U nhìn thấy sát khí trong đôi mắt của Huyền Du Đạo Nhân, biết Huyền Du Đại Sư sắp không nhịn được nữa, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.
Hy vọng Huyền Du Đại Sư có thể nhịn được, không phát cuồng đột ngột trong hoàn cảnh này...
Vừa lúc Tạ Vãn U phân tâm chú ý tình hình bên Huyền Du Đạo Nhân, bỗng nghe một giọng nói kiêu ngạo vang lên trước mặt: “Ngươi chính là Tạ Vãn U phải không?”
Tạ Vãn U quay mặt, nhìn nữ tử màu y phục màu tím phía trước, trong mắt hơi chút nghi ngờ: “Ngươi là?”
Nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử váy tím không khỏi lộ ra vẻ tức giận: “Ngươi cố ý à? Vừa nãy sư tôn ta đang giới thiệu ta với Tông chủ Bích Tiêu, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy nửa câu nào sao?”
Tạ Vãn U hơi kinh ngạc: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta chỉ chú ý nhìn Huyền Du Đại Sư, một lúc không tập trung được, quả thật không để ý...”
Nữ tử váy tím không ngờ Tạ Vãn U thành thật giải thích như vậy, cũng sững sờ trong chốc lát.
Tạ Vãn U nhân cơ hội quan sát nàng ta, nữ tử mặc một chiếc váy tím ôm sát, thân hình mềm mại, mày kiếm mắt phượng, khuôn mặt trái xoan vô cùng tinh xảo, phần mép tóc chính giữa trán hơi nhọn, giống các mỹ nhân cổ xưa mà nàng từng xem phim, nhưng đuôi mắt hơi nhếch lên lộ ra vẻ kiêu ngạo, có vẻ khó gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận