Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 116 -




Đá xanh có thể kiểm sách? Chẳng phải giống máy tính trong thư viện hiện đại sao?
Tạ Vãn U nghĩ vậy, bước chân vào trong, đột nhiên có một người đi ra, người đó ôm ba quyển sách, cúi đầu vội vã đi, bất cẩn đụng trúng Tạ Vãn U, sách trên tay lập tức rơi hết xuống đất.
"Ai nha, sao lại bất cẩn thế này." Lạc Như Hi kinh hô một tiếng, lập tức giúp hắn ta nhặt quyển sách gần nàng ấy nhất, Tạ Vãn U cũng vội vàng cúi người nhặt sách, thoáng thấy có thứ gì màu bạc lóe lên rồi biến mất.
Tạ Vãn U sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người va vào nàng, chính là Tư Ngô mà nàng từng gặp vào ngày Đại hội Thí Luyện.
Thứ màu bạc vừa rồi... là đuôi rắn sao?
Tư Ngô cũng là Yêu tộc?
—-
Dù trong lòng Tạ Vãn U sững sờ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, trả lại cuốn sách nhặt được cho Tư Ngô.
Tư Ngô vẫn rụt rè như cũ, ánh mắt né tránh, rụt vai không dám nhìn Tạ Vãn U, chỉ khi nhận sách mới thì thào nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu bước đi nhanh, trông như có ma đuổi.
Lạc Như Hi quay đầu nhìn bóng lưng vội vã của hắn ta, bất lực nói: "Sư đệ này vẫn luôn ít nói, có lẽ là do hắn hướng nội."
Nói xong, nàng ấy kéo Tạ Vãn U hỏi: "Thế nào, vừa nãy có đau không?"
"Không sao, không đau." Tạ Vãn U lắc đầu, nhớ lại đuôi rắn màu bạc xám vừa lóe lên, nàng do dự hỏi: "Sư tỷ, Tư Ngô cũng là Yêu tộc sao?"
Nghe vậy, Lạc Như Hi bối rối nói: "Ta chưa từng nghe nói Tư Ngô là Yêu tộc, sao sư muội đột nhiên lại hỏi thế?"
Giọng của nàng ấy đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn đôi chút: "Nếu sư đệ Tư Ngô thực sự là Yêu tộc, lúc nhập môn phải thành thật báo cáo với các trưởng lão, Bích Tiêu Đan Tông chúng ta không giống với Hợp Hoan Tông, Hợp Hoan Tông có lòng khoan dung với dị tộc, việc nhận Yêu tộc làm đệ tử cũng là chuyện thường, nhưng Bích Tiêu Đan Tông thì không như vậy——"
Lạc Như Hi hạ thấp giọng nói: "Yêu tộc... dù sao cũng là dị tộc, nếu bọn họ có ý đồ bất chính, có thể sẽ gây ra mối đe dọa cho tông môn, cho nên trước khi nhập môn, tông môn sẽ điều tra bối cảnh của bọn họ, để đảm bảo an toàn cho các đệ tử trong tông."
Tạ Vãn U tỏ vẻ hiểu, bởi vì trong nhóm Yêu tộc này không nhất định đều là yêu tốt, có một bộ phận lớn Yêu tộc thậm chí còn coi con người là thức ăn, thông qua việc ăn tim người, ăn thịt người để tăng tu vi.
Nếu tông môn để cho loại Yêu tộc hung tàn này vào, thì chẳng khác gì dẫn sói vào nhà.
Nếu Tư Ngô cũng là Yêu tộc, vậy lúc nhập môn, tại sao hắn ta lại che giấu thân phận Yêu tộc của mình?
Tạ Vãn U càng nghĩ càng thấy không ổn, liền kể phát hiện vừa rồi cho Lạc Như Hi.
Lạc Như Hi nghe xong cũng có chút bất an: "Nhưng mà... đệ tử trước khi nhập môn đều phải trải qua kiểm tra của đá kiểm tra đo lường, nếu hắn thực sự là Yêu tộc, sao đá kiểm tra đo lường lại không thể đo được yêu khí của hắn?"
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc không xác định.
Lạc Như Hi lập tức kéo Tạ Vãn U đổi hướng: "Trước tiên chúng ta đến Ngọc Tiêu Điện bẩm báo chuyện này với sư tôn, rồi hẵng đi mượn sách."
"Được." Tạ Vãn U đi theo Lạc Như Hi được vài bước, đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Khoan đã, chúng ta có thể dùng phù truyền tin trực tiếp liên lạc với sư tôn mà?"
"Đúng rồi, đang hoảng loạn, ta lại quên mất!" Lạc Như Hi bừng tỉnh, lấy ra phù truyền tin: "Đi, chúng ta ra con đường ít người bên kia nói chuyện."
Tạ Vãn U gật đầu, đột nhiên cảm thấy gáy mình có một nguồn nhiệt ấm áp mềm mại áp lên ——là Tiểu Bạch vẫn luôn ngồi xổm trên vai nàng sát lại gần.
Nhận ra vât nhỏ này có vẻ hơi căng thẳng, Tạ Vãn U hơi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, sao vậy?"
Tiểu Bạch bám chặt móng vuốt vào quần áo của Tạ Vãn U, cái mũi nhỏ ngửi ngửi trong không khí: "Là... là mùi của thúc thúc kỳ quái kia."
Cái gì!
Trong nháy mắt, lông tơ trên người Tạ Vãn U dựng đứng lên, đột nhiên kéo mạnh Lạc Như Hi bên cạnh.
Lạc Như Hi lảo đảo lùi lại mấy bước, còn chưa kịp nói gì, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc đuôi rắn thô to phủ đầy vảy màu xám bạc, gần như quét qua chóp mũi nàng ấy, đập mạnh xuống mặt đất.
Lạc Như Hi ngây người.
Nếu nàng ấy không bị Tạ Vãn U kéo lại, có lẽ đã bị đuôi rắn quật trúng!
Tạ Vãn U thấy đuôi rắn lại giương lên, sắp quét sang bên này, thấy tình hình không ổn, nàng lập tức kéo Lạc Như Hi trốn ra sau một ngọn núi giả, khom người xuống: "Sư tỷ, mau liên lạc với sư tôn!"
Nàng vừa nói xong, ngọn núi giả sau lưng họ rung chuyển dữ dội, vô số đá vụn rơi xuống.
Tạ Vãn U vội nhét Tiểu Bạch trên vai vào trong tay áo, vội vàng dặn dò: "Tiểu Bạch ngoan, đừng ra ngoài!"
Lạc Như Hi bên cạnh run rẩy mở phù truyền tin, một lúc sau, nàng ấy từ từ quay đầu lại, đau khổ: " Phù truyền tin... không gửi được! Bị một loại lực lượng không tên ngăn cách rồi!"
Tạ Vãn U: "..."
Cái gì gọi là họa vô đơn chí, chính là thế này!
Trong phim kinh dị, nhân vật chính gặp tình huống khẩn cấp, lúc nào cũng không mở được ổ khóa, không gọi được điện thoại.
Tạ Vãn U không ngờ có ngày mình cũng gặp phải tình cảnh xui xẻo như vậy!
Ngọn núi giả sau lưng lại phát ra một tiếng động lớn, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi cùng ôm đầu, Lạc Như Hi tuyệt vọng nói: "Ở đây có động tĩnh lớn như vậy, mà không ai phát hiện ra sao?"
Tạ Vãn U: "Có khả năng... Tư Ngô đã dùng thủ đoạn gì đó để cô lập nơi này với bên ngoài không?" Vì vậy, phù truyền tin không gửi được, bên ngoài cũng không ai phát hiện ra sự bất thường ở đây.
Lạc Như Hi lắp bắp: "Vậy, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao? Không được, ta phải tìm pháp khí bảo mệnh của mình, ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, chắc chắn có thể đối phó với Tư Ngô..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận