Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 537 -




Kiếm Phất Sương liên tục lóe sáng đứng giữa đao quang kiếm ảnh, cách Tạ Vãn U gần trong gang tấc, trong đôi mắt màu hổ phách của Tạ Vãn U phản chiếu hình ảnh chuôi kiếm chạm đầu Phượng sống động như thật, như cũng đang tỏa sáng rực rỡ.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đầu ngón tay của Tạ Vãn U cuối cùng cũng chạm vào chuôi kiếm Phất Sương trước khi kiếm trận đuổi kịp nàng.
Ngay lúc đó, Tạ Vãn U cảm thấy mối liên hệ mơ hồ kia đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, giống như trăng khuyết lại tròn, trong khoảng khắc này phần khuyết thiếu trên người nàng giống như đã được bổ xung hoàn chỉnh, ngay cả linh hồn cũng run rẩy mãn nguyện.
Kiếm Phất Sương, quả thực chính là kiếm bổn mệnh của nàng!
Tạ Vãn U nhắm mắt lại, tâm trạng vô cùng phức tạp, thế nhưng lúc này nguy cơ cận kề, nàng không còn tâm tư suy nghĩ nhiều, chỉ muốn giải quyết khó khăn trước mắt.
Có thần khí kiếm Phất Sương trong tay, đối phó với kiếm trận này chắc không phải chuyện khó khăn gì.
Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh đối mặt với kiếm trận đang dồn ép tới như thác đổ, vận khí đan điền, khí thế ngút trời, đột nhiên rút kiếm ra——
Kết quả là... không rút ra được.
Tạ Vãn U: "?"
Đùa gì vậy, chẳng phải ngươi chính là kiếm bổn mệnh của ta sao!
Ta muốn rút ngươi ra, sao ngươi lại không nhúc nhích vậy!
Thấy muôn vàn kiếm quang ập tới, chỉ trong nháy mắt có thể đem mình chém thành thịt nát, Tạ Vãn U bất chấp tất cả, nhắm mắt lại hét lớn về phía kiếm Phất Sương: "Xin lỗi, ta sai rồi!"
Đi đôi với tiếng sám hối muộn màng này của nàng, cuối cùng kiếm Phất Sương cũng động đậy.
Không cần Tạ Vãn U dùng sức rút, toàn bộ kiếm tự động thoát ra khỏi bệ đỡ bằng huyền thiết, Tạ Vãn U vì quán tính mà lảo đảo một bước, còn chưa đứng vững, kiếm Phất Sương đột nhiên phát ra tiếng kiếm minh vô cùng cao vút, át hẳn tiếng của các thanh kiếm khác.
Tạ Vãn U không kịp phản ứng, tay nàng đã bị kiếm Phất Sương dẫn dắt, bắt đầu vung vẩy không ngừng.
Nhờ có sự liên hệ với kiếm bổn mệnh, Tạ Vãn U có thể mơ hồ cảm nhận được trạng thái của kiếm Phất Sương lúc này.
Bị giam cầm ngàn năm, cuối cùng cũng được phá phong mà ra, vừa hả hê vừa... tràn đầy sát khí với những thanh kiếm đã giam cầm nó ngàn năm này.
Không có chiêu thức phức tạp, kiếm Phất Sương chỉ quét ngang một nhát, kiếm khí vô hình liền ngưng tụ thành một lưỡi đao trắng chứa đựng linh khí cực mạnh, trong nháy mắt, lưỡi đao một hóa trăm, trăm hóa ngàn, nghênh đón kiếm trận ập tới.
Hai luồng sức mạnh va chạm dữ dội, linh khí bùng nổ cuốn phăng mọi thứ xung quanh, tiếng động lớn phát ra khiến mặt đất liên tục rung chuyển, Tạ Vãn U chống kiếm xuống đất, mới miễn cưỡng đứng vững, khi ngẩng đầu nhìn lên không trung, những thanh kiếm đó đã không chịu nổi lực va chạm của hai luồng sức mạnh, lần lượt bị đánh rơi xuống.
Mất đi sự khống chế của kiếm trận, những thanh kiếm rơi xuống đất lại cắm xiên xuống, khôi phục lại dáng vẻ xám xịt ảm đạm.
Tạ Vãn U thở hổn hển, ngẩng mặt lên, ánh mắt đảo qua xung quanh, đánh giá Kiếm Các đã trở lại sự im lặng.
Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc sao?
Không phải.
Tạ Vãn U nắm chặt kiếm Phất Sương trong tay, thầm nghiến răng.
Đúng là kiếm Phất Sương chính là thần khí, nhưng nó lại có lời tiên đoán như vậy, ai cầm nó thì sẽ gặp xui xẻo.
Tạ Vãn U có linh cảm, phiền phức lớn hơn nữa sắp tới rồi.
Mà lúc này, bên ngoài Kiếm Các, mọi người vì kiếm trận đã dừng lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, ngay khi bọn họ vừa thả lỏng, bỗng có người nhìn thấy, trong rừng núi không xa, đột nhiên bay ra vô số "con chim" đen.
Số lượng "con chim" đó nhiều đến mức kinh ngạc, lúc chúng bay lên, đen kịt một mảng, như một đám mây đen dày đặc.
Có người mở to mắt kinh ngạc hỏi: "Đó là cái gì?"
"Mặc kệ đó là gì, thì chắc chắn cũng không phải đến đây để làm chuyện tốt lành gì.” Huyền Cực Chân Nhân chăm chú nhìn vào "đám mây đen" không lành kia, quát lớn: "Phòng ngự!"
Mọi người như bừng tỉnh, lập tức kết thành kết giới phòng ngự.
Tuy có vẻ "Đám mây đen" kia di chuyển chậm, nhưng chỉ trong chớp mắt đã áp sát đến trước mắt họ, lúc này, bọn họ mới nhìn rõ, những sinh vật đen đó không phải "con chim" gì cả, mà là một đám sinh vật mặc đồ đen không rõ lai lịch.
Sở dĩ gọi chúng là sinh vật không rõ lai lịch, là vì chúng có hình dạng kỳ dị.
Có những con mọc ba đầu, có những con mọc bốn năm cái đuôi, có những con mọc đuôi rắn, còn có những con toàn thân phủ vảy cá…
Không phải người, không phải yêu, không phải quỷ, không phải ma.
Họ chưa từng thấy sinh vật nào khủng khiếp như vậy——mà vừa xuất hiện, lại có số lượng đông đảo đến thế!
Huống chi sức tấn công của những sinh vật không rõ lai lịch này còn cực mạnh, chỉ trong chốc lát, đã đâm thủng kết giới phòng ngự của họ thành từng lỗ thủng, có một "người" miệng cá sấu nhân cơ hội hóa thành một vũng chất lỏng, từ khe hở chảy vào, sau đó lại biến thành hình người, trong nháy mắt đã nuốt chửng một trưởng lão của một môn phái vào bụng.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, vẫn là Tông chủ phái Thiên Tâm phản ứng trước, một kiếm chém trúng con quái vật miệng cá sấu đó.
Quái vật bị một nhát kiếm chém xiên thành hai nửa, chỉ còn lại một mảng cơ ở bên hông trái vẫn còn dính vào nhau. Tông chủ phái Thiên Tâm thấy thế, vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì thấy con quái vật nghiêng đầu, rút thanh kiếm của ông ta ra, rồi sau đó, cơ thể nó phục hồi với tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Chỉ trong vòng ba giây, vết thương bị chém của con quái vật đã hồi phục như cũ.
Tông chủ phái Thiên Tâm há hốc mồm: "Chuyện này, chuyện này..."
Con quái vật nhìn ông ta chằm chằm bằng đôi mắt không có đồng tử, rồi đột nhiên há to miệng cá sấu về phía ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận