Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 574 -




Kim Tuyền hiểu ra ý trong lời nói của nàng, lập tức cười khẩy một tiếng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nửa khinh thường nửa cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi? Đừng tưởng dùng thủ đoạn nhỏ nhặt là có thể khống chế chúng ta được!"
Quý Vân hơi cau mày, gã nhìn vẻ mặt hoàn toàn khác trước đây của Tạ Vãn U, hình như hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn Tạ Vãn U đã có thêm vài phần đánh giá: "Xem ra, bộ dạng ngoan ngoãn của ngươi trước mặt Minh chủ đều là giả tạo, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?"
Tạ Vãn U nói với gã: "Các ngươi không cần biết mục đích của ta, chỉ cần làm việc cho ta là được."
Sau đó, Tạ Vãn U lại quay sang Kim Tuyền đang trưng ra bộ dạng khinh thường, vươn tay ra cho hắn ta nhìn, nhướng mày nói: "Đừng nói mấy lời không có đường lui như vậy, đối phó với các ngươi, cần thủ đoạn lợi hại gì chứ?"
Đầu tiên Kim Tuyền không thấy rõ, đến lần liếc nhìn thứ hai mới phát hiện trên đầu ngón tay Tạ Vãn U có thêm một con sâu màu xanh lục.
Hắn ta nhíu mày, đột nhiên có dự cảm không lành: "Đây là thứ gì?"
"Phệ Hồn Cổ của Ma vực." Tạ Vãn U từ từ nói: "Không biết các ngươi có từng nghe qua loại cổ trùng này chưa, ta có thể giới thiệu cho các ngươi biết, người trúng Phệ Hồn Cổ, linh hồn sẽ bị cổ trùng gặm nhấm, cho đến khi người trúng cổ trở thành một tàn hồn không có thần trí."
Tạ Vãn U chỉ giải thích vài câu, sắc mặt của Kim Tuyền đã nhịn không được mà bắt đầu vặn vẹo, hiển nhiên cũng có hiểu biết nhất định về Phệ Hồn Cổ.
Loại Phệ Hồn Cổ này là một trong mười tám loại độc dược độc nhất trong Ma vực, thông thường chỉ có Luyện đan sư nhập ma trong Ma vực mới có thể luyện chế, người trúng loại cổ này chỉ có thể mặc cho Luyện đan sư nhập ma sai khiến, nếu không linh hồn sẽ bị cổ trùng dần dần gặm nhấm.
Nỗi đau khi linh hồn bị gặm nhấm không phải người thường có thể tưởng tượng được, rất nhiều người còn chưa đợi đến khi linh hồn bị cổ trùng ăn hết đã trở thành một kẻ điên.
Mà lúc này, Tạ Vãn U lại đang giơ loại cổ trùng vô cùng độc ác này lại gần bọn họ.
Kim Tuyền kinh ngạc không thôi nhìn nàng, cơ thể vô thức lùi lại, nói năng cũng không lưu loát: "Không! Ngươi không thể - Ta chính là người Minh chủ phái đến! Ngươi dám —-"
Nhưng hắn ta bị các trưởng lão của đảo Bồng Lai đánh quá tàn nhẫn, đã mất đi khả năng phản kháng, Tạ Vãn U dễ dàng chế ngự hắn ta, nhẹ nhàng ấn tay lên đỉnh đầu hắn.
Con cổ trùng màu xanh lục dọc theo đầu ngón tay trắng nõn của Tạ Vãn U bò lên, rất nhanh đã bò đến đỉnh đầu Kim Tuyền, sau đó, nó bắt đầu chui xuống.
Cách vào cơ thể của Phệ Hồn Cổ là chui qua đỉnh đầu, thẳng đến não của tu sĩ.
Kim Tuyền đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng cào cấu đỉnh đầu, cố gắng bắt con Phệ Hồn Cổ ra.
Tạ Vãn U không để ý đến hắn ta nữa, quay đầu nhìn về phía Quý Vân, hơi cong khóe miệng: "Quý đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"
Quý Vân giật mình một cái, phù Truyền Tin trong tay muốn liên lạc với Tiên minh không cẩn thận rơi xuống đất.
Nhìn Tạ Vãn U tiến lại gần mình, Quý Vân vô cùng dứt khoát cúi người, đầu hàng với Tạ Vãn U: "Kiếm chủ, Quý mỗ nguyện nghe theo lệnh của người, làm việc cho người."
Tạ Vãn U không hề bị lời gã lay động, cười nói: "Ta đề phòng rất cao, không tin tưởng người khác, cho nên... xin lỗi."
Rất nhanh, Quý Vân cũng mặt mày tái nhợt ngã xuống.
Tạ Vãn U ngồi trên ghế chủ vị, cầm chén trà lên, thổi nhẹ lá trà trên đó, trong hơi nóng bốc lên, ánh mắt nàng hơi lạnh.
So với Kim Tuyền luôn thể hiện mưu kế và cảm xúc trên mặt, thì loại người tâm cơ thâm trầm như Quý Vân này mới là nguy hiểm nhất.
Một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết của hai người mới dần dần dừng lại.
Tạ Vãn U lạnh lùng nhìn, giọng điệu nhàn nhạt: "Hiểu ra chưa, là làm việc cho ta, hay là ngay lập tức bị cổ trùng nuốt chửng."
Quý Vân và Kim Tuyền nhìn nhau, mồ hôi lạnh túa ra, sau đó miễn cưỡng chống người dậy, quỳ phục dưới chân Tạ Vãn U: "Nguyện làm tay sai cho Đảo chủ."
Tạ Vãn U đứng dậy, ném hai viên đan dược xuống trước mặt họ: "Ăn vào, sau khi hồi phục thì đi thông báo cho tất cả mọi người, ngày mai vào giờ Thìn (7 giờ - 9 giờ sáng), ta sẽ mở một cuộc họp sáng, người nào đến muộn hoặc không đến, thì trực tiếp bị ném ra đảo Bồng Lai cho thú biển ăn."
Vừa rồi Kim Tuyền và Quý Vân đã phải chịu đau khổ lớn dưới tay nàng, làm sao dám chống đối nàng, vội vàng gật đầu đồng ý, đợi sau khi Tạ Vãn U đi, Kim Tuyền mới hoàn hồn khỏi nỗi đau đớn và sợ hãi, hoảng hốt hỏi Quý Vân: "Phải làm sao bây giờ! Cần... cần liên lạc với Minh chủ không?"
Quý Vân nhìn chằm chằm mặt đất: "Liên lạc với Minh chủ thì có ích gì? Chỉ cần Tạ Vãn U động ý niệm, chúng ta sẽ chết!"
Kim Tuyền liền không lên tiếng nữa.
Mặc dù bọn họ làm việc cho Tiên minh, nhưng cũng không trung thành đến mức nguyện chết vì Tiên minh.
Hiện tại mạng sống đang nằm trong tay Tạ Vãn U, họ muốn sống thì chỉ có thể nghe lời nàng.
Nói cho cùng, vẫn là họ quá coi thường kẻ địch, cảm thấy Tạ Vãn U chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, lại đơn độc một mình, không thể làm nên chuyện gì, ai ngờ nàng lại có thể sử dụng loại cổ trùng độc ác như vậy?
Kim Tuyền đau khổ quỳ trên mặt đất, cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau, nhìn hai viên đan dược kia, giật giật khóe môi dính máu: "Loại đan dược này có thể ăn không?"
Quý Vân đã cầm một viên ném vào miệng, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng đã bị hạ Phệ Hồn Cổ, tình hình còn có thể tệ hơn đến đâu chứ?"
Kim Tuyền nghĩ cũng đúng, cũng ăn đan dược, vết thương trên người rất nhanh đã lành không ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận