Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 165 -




Tạ Vãn U há hốc mồm: "Vậy là bây giờ Tiên Minh đang bắt người lung tung, không ai quản họ sao? Cũng không ai phản đối sao?"
Miểu Nguyệt rất mất lịch sự trợn trắng mắt: "Tiên Minh liên hợp với nhiều tông phái lớn như vậy, tông phái nào dám chống lại họ? Trừ phi là Huyền Thương Kiếm Tông, kiếm tông hàng đầu, mới có vốn liếng để cứng rắn với Tiên Minh, còn những môn phái nhỏ như chúng ta, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi."
Tạ Vãn U: "..."
Nhìn thế này, giới tu chân cũng không phải là nơi lý lẽ, mạnh được yếu thua vẫn là bản chất của giới tu chân.
Miểu Nguyệt suy nghĩ một chút, dặn dò nàng thêm vài câu: "Ta nghe nói Tiên Minh có một số tông phái cấu kết với Thiên Nguyên Đan Tông, muội nhớ bảo đan tông của mình chuẩn bị sớm, lỡ như những người tới lục soát Bích Tiêu Đan Tông là người của các tông phái đó, họ có thể cố tình nhắm vào đan tông của muội đó."
Thiên Nguyên Đan Tông không dùng những thủ đoạn bỉ ổi này thì không thể lập tông được sao? Tạ Vãn U nhíu mày, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn sư tỷ Miểu Nguyệt đã nhắc nhở, ta sẽ báo lại với sư huynh."
Miểu Nguyệt mỉm cười nói: "Được rồi, ta sắp phải đi, hy vọng sẽ gặp lại."
Nàng ấy nghĩ đến cái gì đó, cười nhạo hỏi: “Thật sự không cần ta giới thiệu cho muội vài đồ đệ của Hợp Hoan Tông sao?"
"Không cần đâu!" Tạ Vãn U dở khóc dở cười, thấy Miểu Nguyệt tỏ vẻ tiếc nuối, liền chuyển đề tài: “Trừ cái này ra, quả thật ta có một chuyện khác."
"Là gì?" Đôi mắt Miểu Nguyệt sáng lên.
Tạ Vãn U hơi xấu hổ: "Ta có thể... sờ đuôi của tỷ không?"
Miểu Nguyệt là thỏ tinh, Tạ Vãn U đã muốn sờ từ lâu nhưng sợ không lịch sự nên không dám hỏi.
"Chỉ có thế thôi à?" Miểu Nguyệt hào phóng lộ đuôi ra, sâu xa nói: "Cứ sờ đi, ta thấy lúc trước muội đổi thuốc cho ta cứ nhìn chằm chằm, chắc là đã muốn sờ lâu rồi đúng không?"
“Tỷ phát hiện ra rồi sao..." Tạ Vãn U sờ thử một cái, lông thỏ mềm mại, cực kỳ thoải mái: "Miểu Nguyệt tỷ, chỗ như đuôi này có phải không thể sờ bừa bãi đúng không?"
Miểu Nguyệt nói: "Giữa những người cùng giới tính, việc sờ sờ tự nhiên không sao, còn giữa những người khác giới thì đuôi thường chỉ dành cho bạn lữ thôi."
Tạ Vãn U nhớ lại lúc mình nắm đuôi Phong Nhiên Trú, hắn tức giận nhưng sau đó lại xấu hổ, tay sờ đuôi thỏ của nàng dần dần ngừng lại. Tạ Vãn U ho khan một tiếng: "Nếu sờ đuôi của người khác giới, có phải là phải chịu trách nhiệm không?"
Miểu Nguyệt nghe xong, kinh ngạc: "Muội đã sờ đuôi của nam nhân nào à?" Nàng ấy hỏi xong, ngay lập tức phản ứng, mỉm cười tinh ranh hơi: "Không lẽ muội đã sờ đuôi của sư đệ hồ ly lông trắng kia rồi? Hắn lại cho muội sợ? Bất ngờ nha, muội đã thuần phục được hắn rồi à?"
Tạ Vãn U: "... Ta vô tình sờ vào, hắn cũng tức giận."
Miểu Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Hả? Tức giận à? Vậy sau đó lúc gặp ngươi, hắn không quay lưng đi sao? Vẫn chịu nói chuyện với ngươi?" Tạ Vãn U: "Đúng..."
Miểu Nguyệt xuy một tiếng: "Hắn nhanh chóng tha thứ cho muội như vậy, đó không phải là thủ đoạn lạc mềm buộc chặt sao? Nam nhân mà, nói không muốn chính là muốn, muội chỉ cần mạnh mẽ một chút, chắc chắn dễ dàng chinh phục được hắn."
Tạ Vãn U: "..." Nếu thực sự làm vậy, có lẽ nàng đã sớm bị Phong Nhiên Trú đánh chết rồi.
Sau khi chia tay Miểu Nguyệt, Tạ Vãn U và Ôn Lâm Giản cùng nhau ra khỏi cửa.
Ôn Lâm Giản hỏi: "Còn nơi nào muội muốn đi không?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Ta cần đến Ngọc Anh Điện một chuyến."
Ngọc Anh Điện?
Ôn Lâm Giản nhíu mày, nhớ đến đệ tử Hợp Hoan Tông sống ở đó - là một con hồ ly trắng, liền cảm thấy lo lắng, nghiêm túc nói: "Ta đi cùng muội."
Dù Tạ Vãn U dù hơi không hiểu nhưng cũng không từ chối.
Lú họ cùng nhau bước vào cửa Ngọc Anh Điện, Tạ Vãn U tìm một vòng trong điện nhưng không thấy Phong Nhiên Trú, không khỏi cảm thấy hơi bất lực. Con hồ ly này một khi được giải phóng, lại bắt đầu chạy lung tung rồi?
Lúc này, Tạ Vãn U bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bước ra khỏi cửa lớn, ngẩng đầu nhìn lên, nàng tìm một hồi lâu, hồ ly đó đang cầm một chiếc sáo dài, lười biếng tựa vào mái hiên, đuôi hồ ly trắng xóa rủ xuống, tùy ý đặt ở mép mái hiên, nửa đoạn đuôi rủ xuống bên ngoài. Tạ Vãn U ở dưới gọi hắn: "Sao ngươi lại chạy lên đó? Nhanh xuống đây đổi thuốc!"
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, không nhanh không vội lau chiếc sáo dài, lạnh lùng nói: "Tay đã sờ qua thỏ tinh, đừng đến chạm vào ta."
Tạ Vãn U: "... Ngươi lại ngửi ra được? Mũi của hồ ly đều thính như vậy sao?"
Phong Nhiên Trú không để ý đến nàng.
Chỗ này cách Ngọc Thu Uyển không xa, hắn ngồi ở đây, sớm đã thấy nàng cùng đại sư huynh của mình nói cười vui vẻ đi qua, không biết đã nói gì mà cười rất hạnh phúc.
Cùng đi đến Ngọc Thu Uyển còn chưa đủ, còn muốn dẫn người đến chỗ này của hắn nữa.
Phong Nhiên Trú cảm thấy khó chịu không rõ lý do, giống như lãnh địa của mình bị người khác xâm phạm.
Nhưng Tạ Vãn U lại càng muốn nói chuyện với hắn, tiến lại gần đuôi hồ ly đang rủ xuống của hắn.
Mắt thấy nàng gần như có thể chạm vào, Phong Nhiên Trú cuốn đuôi lên, chờ nàng tức giận dừng lại, lại để đuôi rủ xuống, cố ý giữ ở độ cao mà Tạ Vãn U chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.
Tạ Vãn U: "..." Cố ý dùng đuôi để dụ dỗ người ta à?
Tạ Vãn U ý thức được mình bị hồ ly này đùa giỡn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, vô cùng tức giận.
Ôn Lâm Giản ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, thấy thế không khỏi tiến lên an ủi tiểu sư muội: "Ta thấy Phong đạo hữu rất khỏe mạnh, hẳn là cơ thể đã khỏe rồi, muội không cần lo lắng nữa."
Y cười ôn hòa: "Nếu Phong đạo hữu không chịu phối hợp, chi bằng chúng ta để lại thuốc, để hắn tự thay thuốc đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận