Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 297 -




Hai tiểu đồng đóng cửa bị oán khí kinh khủng tỏa ra từ đao Tu La làm cho hét lên một tiếng, hoảng loạn chạy mất, giữa đường còn sợ hãi mà đụng vào nhau một lần, sau khi ngã xuống đất thì bò dậy bỏ chạy.
Phong Nhiên Trú thu đao, đẩy một bên cửa ra, ngoái đầu nhìn Tạ Vãn U, bình tĩnh nói: “Cửa mở rồi, vào không?”
Tạ Vãn U: "...”
Làm người canh cửa chạy mất, cửa đều đã mở rồi, bây giờ còn hỏi nàng vào không, có thể nói là có chút lịch sự, nhưng không nhiều.
Tạ Vãn U đi đến bên hắn, đẩy cánh cửa bên kia ra, khẽ ho một tiếng: “Vào.”
Lúc đi vào bên trong, Tạ Vãn U không khỏi liếc nhìn thanh đao trên tay hắn, thanh dao này toàn thân đen kịt, trên thân đao có đường vân màu đỏ như dung nham, nhìn thoáng qua, khiến người ta liên tưởng đến từ “ yêu đao”: “Đây là đao Tu La sao?”
Phong Nhiên Trú “Ừ” một tiếng, tùy ý thu lại.
Cơn oán khí chưa tan khiến Tạ Vãn U nổi hết da gà, không khỏi xoa xoa cánh tay, suy nghĩ: “Trước kia khi ngươi còn ở Bích Tiêu Đan Tông, thì cái ‘Ma Tôn’ trở về Ma vực là ai, sao trong tay hắn lại có đao Tu La?”
“Người của Tiên Minh, nhân lúc ta không có ở đó, muốn trộm hai quyển "Hỗn Nguyên Thần Điển" trên tay ta.” Phong Nhiên Trú thấy vật nhỏ nhàn nhã ngồi trên vai Tạ Vãn U vẫy đuôi, giơ tay bắt lấy nó, bóp má nó: “Còn đao Tu La thì để lại trong bí cảnh Phù Linh.”
Tạ Vãn U gật đầu, tâm trạng phức tạp: “Thì ra là vậy.”
Tiên Minh tạo ra một Ma Tôn giả mạo như vậy, lúc đó còn lừa nàng rất lâu.
Quay đầu nhìn thấy vật nhỏ bị Phong Nhiên Trú ác ý túm lấy tai, bóp thành hình con thỏ, còn ngốc nghếch không phản kháng, thậm chí còn thoải mái phát ra tiếng kêu gừ gừ, Tạ Vãn U không khỏi có chút lo lắng, nếu nàng đi rồi, Tiểu Bạch ngốc nghếch này sợ bị Phong Nhiên Trú bán đi mà không biết...
Lo lắng thở dài, Tạ Vãn U đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy Huyền Du Đạo Nhân ở hậu đường.
Lúc nàng vào cửa, Huyền Du Đạo Nhân đang cầm phi tiêu chĩa vào ma tu bị trói trên cây thánh giá, nghe thấy động tĩnh phía sau, không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Con nhóc bướng bỉnh này không phải đang vội về Bích Tiêu Đan Tông sao, sao lại xông vào tìm bản tọa làm gì?”
Nói xong, phi tiêu trong tay chính xác đâm trúng cánh tay của ma tu, ma tu đau đớn há to miệng, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Huyền Du Đạo Nhân lại cầm một cây phi tiêu, hung dữ nói: “Tốt nhất là ngươi nên đổi ý! Nếu không, phi tiêu của bản tọa sẽ không nương tay đâu!”
Tạ Vãn U nhận ra Huyền Du Đạo Nhân là vì chuyện nàng muốn quay về Bích Tiêu Đan Tông nên trong lòng không vui, mới ở đây trút giận vào người khác, suy nghĩ một lúc, nàng bước lên một bước, đứng sau Huyền Du Đạo Nhân nói: “Vãn bối đến để từ biệt Huyền Du Đại Sư.”
Thấy nàng vẫn chưa đổi ý, Huyền Du Đạo Nhân càng thêm tức giận: “Ngươi muốn đi thì đi! Còn cố ý đến nói với bản tọa làm gì! Sợ bản tọa không đủ tức giận sao?”
“Tất nhiên là không,” Tạ Vãn U từ tốn nói: “Những ngày qua vãn bối được Huyền Du Đại Sư tận tâm chỉ dạy, vốn dĩ không có gì để báo đáp, sao lại có thể cứ thế mà bỏ đi?”
Huyền Du Đạo Nhân nghe vậy, lập tức ném phi tiêu quay đầu lại, hai mắt sáng ngời: “Nói gì mà không có gì để báo đáp, chỉ cần ngươi đồng ý làm đồ đệ của bản tọa, chính là báo đáp tốt nhất với bản tọa!”
Tạ Vãn U do dự nói: “Không phải là ta không đồng ý, Huyền Du Đại Sư nguyện ý dạy ta, tự nhiên là phúc khí của ta...”
Nàng nói hay như vậy, Huyền Du Đạo Nhân lập tức vui mừng như nở hoa, ngẩng cao cằm, hài lòng khẽ hừ một tiếng: “Đã vậy, ngươi còn do dự gì nữa, còn không mau đến làm đồ đệ của bản tọa? Phúc khí này không phải ai cũng có được.”
Nghe đến đây, Tạ Vãn U lộ vẻ khó xử, giọng điệu thay đổi: “Nhưng mà, chuyện bái sư lại không phải chuyện nhỏ, chuyện này có nên báo cho sư tôn của ta biết không?”
Huyền Du Đạo Nhân cau mày, hiển nhiên có phần kháng cự với điều này, nhưng trong miệng vẫn miễn cưỡng nói: “Ừm... Hình như nên nói với hắn một tiếng...”
Sau một hồi trầm ngâm, ông ta khó chịu bước đến bàn, hất chiếc tay áo rộng thùng thình, tiện tay kéo một tờ giấy, cầm bút bắt đầu viết, vừa viết vừa kiêu ngạo nói: "Vậy ta sẽ viết thư cho hắn biết một tiếng, từ nay về sau, đồ đệ của hắn chính là đồ đệ của ta, tức chết lão già đó ha ha ha!"
Viết xong, ông ta thổi thổi mực, tươi cười nhìn về phía Tạ Vãn U: "Đồ đệ ngoan, ngươi lại đây giúp sư tôn xem, sư tôn viết thế này được không?"
Còn chưa chính thức nhận đồ đệ, mà đã đổi cách xưng hô rồi sao... Tạ Vãn U có chút ngượng ngùng, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Huyền Du Đạo Nhân liếc mắt nhìn.
Ôi trời, một bưc thư dài ngoằng, phần trên chế nhạo, phần dưới khoe khoang, không một câu hàn huyên, rất hợp với tính cách của Huyền Du Đạo Nhân.
Tạ Vãn U hít sâu một hơi: "Huyền Du Đại Sư, ý của ta là, chúng ta có nên làm một nghi lễ gì không ạ?"
"Nghi lễ à?" Hình như Huyền Du Đạo Nhân mới nhớ đến chuyện này, đắn đo nói: "Ừm... cũng có lý, nếu để cho mọi người nhìn thấy ta cướp mất đồ đệ của lão già đó, chắc chắc hắn sẽ rất mất mặt."
Lẩm bẩm một hồi, Huyền Du Đạo Nhân rõ ràng có chút động lòng, liếc nhìn Tạ Vãn U: "Hôm nay ngươi phải về Bích Tiêu Đan Tông sao?"
Tạ Vãn U gật đầu.
Huyền Du Đạo Nhân càng thêm đắn đo, đi đi lại lại trong phòng: "Phải bay ba ngày, ta lười đi lắm!"
Tạ Vãn U: "Có trận pháp một lần, nửa canh giờ là tới nơi."
Huyền Du Đạo Nhân cứng họng, ngượng ngùng nói: "Thế... về cũng phải mất ba ngày đi?"
Tạ Vãn U: "Ta mang theo trận pháp hiệu quả dài lâu, chỉ cần thiết lập điểm hạ cánh ở cả hai bên là có thể qua lại giữa hai bên."

Bạn cần đăng nhập để bình luận