Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 606 -




Tạ Chước Tinh bị Tạ Vãn U xoa đầu, nỗi buồn bã tích tụ đột nhiên bùng phát, nó gục đầu vào lòng bàn tay Tạ Vãn U, khẽ dụi dụi, không biết mở lời thế nào.
Lúc này, nó nhìn thấy Tiểu giao long ở ngoài cửa thò đầu ra, ra sức ra hiệu với nó, Tạ Chước Tinh mới lấy lại can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Nương, nương và hồ ly thúc thúc có phải... sắp có em bé khác không?"
Càng về sau, giọng nói của nó càng nhỏ, đến cuối cùng, gần như nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trái tim dần trở nên chua xót, nó bình tĩnh lại, mới tiếp tục mở miệng: "Vì con nghe người ta nói, nếu những người yêu nhau ngủ cùng nhau, sẽ có em bé."
Mặc dù giọng nói của Tạ Chước Tinh rất nhỏ, nhưng Tạ Vãn U vẫn nghe rõ, nàng lập tức hiểu được đứa trẻ đang lo lắng điều gì, liền ngồi thẳng dậy, ôm lấy Tạ Chước Tinh, nghiêm túc nói: "Nương và hồ ly thúc thúc sẽ không có đứa con khác, sau này chỉ có Tiểu Bạch là con của nương thôi."
Nỗi buồn của Tạ Chước Tinh còn chưa kịp tụ lại trong lòng đã bị câu nói của Tạ Vãn U làm tan biến, nó ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa có chút không dám tin, vừa có chút vui mừng, cẩn thận hỏi: "Nương, đây là thật sao?"
"Thật." Tạ Vãn U hôn lên trán nó, cười nói: "Nương chỉ thích Tiểu Bạch thôi, chỉ cần mèo con Tiểu Bạch là đủ rồi."
Tạ Chước Tinh nghe vậy, chóp đuôi không nhịn được mà rung lên: "Nhưng tại sao nương không muốn có đứa con thứ hai?"
Tạ Vãn U nâng đầu mèo của nó: "Vì Tiểu Bạch là chú mèo tuyệt vời nhất trên thế giới, xứng đáng được yêu thương trọn vẹn, nên nương chỉ muốn dành tất cả tình yêu cho Tiểu Bạch."
Chuyện này, Tạ Vãn U đã quyết định từ rất lâu trước đó rồi.
Tiểu Bạch bị nguyên chủ thờ ơ, ngược đãi trong ba năm, hiện tại nó đã thay đổi ngày càng hoạt bát, nhưng Tạ Vãn U biết, thực ra nó là một đứa trẻ rất nhạy cảm.
Sự xuất hiện của đứa trẻ thứ hai chắc chắn sẽ chia sẻ một phần sự chú ý và sức lực của nàng, lúc đó nàng sẽ không thể tránh khỏi việc không thể để y đến Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đã chịu quá nhiều khổ rồi, Tạ Vãn U thương xót nó, càng thêm yêu thương nó, không muốn để nó phải chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa.
Phong Nhiên Trú càng không phản đối, vốn dĩ hắn không có ham muốn sinh con đẻ cái, nếu không phải gặp được Tạ Vãn U ngoài ý muốn, có lẽ hắn sẽ cô độc đến chết.
Tạ Vãn U xoa đầu mèo nhỏ: "Vì vậy đừng sợ, tình yêu của nương chỉ dành cho mèo con tên Tiểu Bạch."
Tạ Chước Tinh nheo mắt, gần như tan chảy trong lời nói của nương: "Nương sẽ không thấy Tiểu Bạch rất ích kỷ sao?"
"Sẽ không đâu.” Tạ Vãn U ôm nó vào lòng, bóp đệm chân màu hồng của nó: "Vì nương cũng rất ích kỷ, không muốn bất kỳ ai làm Tiểu Bạch buồn, kể cả những đứa trẻ khác."
Tâm trạng chán nản của Tạ Chước Tinh lập tức trở nên rất tốt!
Cuối cùng nó choáng váng, thậm chí không biết mình đã đi ra khỏi phòng như thế nào.
"Thế nào, tiểu gia đã nói phải mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình mà.” Tiểu giao long ngạo mạn ngẩng đầu: "Xem này, ngươi hỏi rồi mới biết nương ngươi chỉ thích ngươi thôi."
Nhóc còn chưa kịp nói hết lời, Tạ Chước Tinh trước mặt đột nhiên lao về phía nhóc.
Tiểu giao long sợ hãi đến mức tái mặt, còn chưa kịp né tránh, đã bị Tạ Chước Tinh đè dưới chân.
Tiểu giao long còn tưởng vật bốn chân này muốn lấy ơn trả oán, vừa định nổi giận, thì nghe Tạ Chước Tinh vui vẻ nói: "Cảm ơn ngươi, Hắc Đản! Nếu không có ngươi, ta chắc chắn sẽ không dám hỏi đâu ~"
Ngọn lửa vừa bùng lên của Tiểu giao long lập tức tắt ngúm, xấu hổ vặn vẹo: "Cũng... cũng không lợi hại như vậy đâu."
Tạ Chước Tinh phấn khích nhìn nhóc: "Hắc Đản ơi Hắc Đản, huynh đệ tốt của ta, ta phải cảm ơn ngươi như thế nào đây?"
Tiểu giao long: "... Ngươi trước tiên cứ bỏ chân ra khỏi người ta đi!"
Hai đứa trẻ đùa giỡn một lúc, rồi bỏ qua chủ đề này, nói đến chuyện khác.
Tiểu giao long: "Cha ta nói, vài ngày nữa Đảo chủ sẽ đưa chúng ta rời khỏi hòn đảo này, đến nơi khác chữa bệnh, ngươi đi không?"
Tạ Chước Tinh gật đầu: "Đi chứ! Chúng ta phải cùng nhau đi."
Tiểu giao long âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt."
Nhóc không tiện nói, mặc dù nhóc luôn muốn ra ngoài đảo để xem thế giới, nhưng nếu thực sự đi, nhóc lại có chút sợ hãi và căng thẳng.
May mắn thay, huynh đệ tốt Tiểu Bạch đã có kinh nghiệm, có Tiểu Bạch đi cùng, nhóc sẽ không quá căng thẳng.
...
Trời tối, Tạ Chước Tinh tạm biệt Tiểu giao long, dọc theo con đường đen kịt trở về phòng của mình.
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú thường để đèn cho nó, vì vậy trong phòng không tối chút nào, ánh nến màu cam mang đến cảm giác ấm áp, Tạ Chước Tinh biết Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đang ở ngay bên cạnh, yên tâm nằm xuống.
Lúc mơ màng sắp ngủ, Tạ Chước Tinh như nghe thấy tiếng đóng cửa hơi nặng, liền giật mình tỉnh giấc.
Ngay lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, Tạ Chước Tinh giật mình, nửa ngẩng đầu lên, phát hiện người đến chính là Phong Nhiên Trú.
Tạ Chước Tinh nghi ngờ hỏi: "Hồ ly thúc thúc, sao thúc lại đến đây?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nó, tự nhiên ngồi xuống bên giường của nó, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay sao lại về sớm thế."
Tạ Chước Tinh thành thật trả lời: "Vì hôm nay hoa tinh không vui, con và Hắc Đản vừa vào đã bị chúng đuổi ra."
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú phức tạp nhìn nó: "Kiên trì là một phẩm đức rất tốt, sau này cứ tiếp tục phát huy."
Tạ Chước Tinh buồn ngủ, mơ hồ ừ một tiếng, trong lòng nghĩ tối nay hồ ly thúc thúc thật kỳ lạ, buổi tối không ngủ, lại đến nói với nó mấy lời kỳ quái.
Hơn nữa hồ ly thúc thúc nói xong cũng không đi ngay, vẫn đứng lặng bên giường, Tạ Chước Tinh không hiểu lắm, nghi ngờ ám chỉ: "Hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch muốn ngủ rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận