Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 708 -




Tạ Vãn U sợ Tiểu Bạch lo lắng, sau khi bàn bạc với Phong Nhiên Trú về việc dẫn thiên lôi làm thí nghiệm, nàng lập tức liên lạc với Tiểu Bạch ngay.
Gần như ngay giây tiếp theo, trên màn hình, con mèo tròn vo Tạ Chước Tinh nhanh chóng tiến lại gần, chiếc mũi hồng phớt và bộ ria mép trắng cong cong hiện ra rõ ràng, giọng nói non nớt đầy kinh ngạc: "Nương!"
Tạ Vãn U nhìn thấy Tiểu Bạch đáng yêu của mình, trái tim trở nên mềm mại, những u ám nảy sinh từ khi bước vào Thần Khải đột nhiên tan biến: "Tiểu Bạch, con ở đảo Bồng Lai có khỏe không, nương không có ở đó, con có nhớ nương không?"
Cái đuôi sau lưng Tạ Chước Tinh vẫy qua vẫy lại, nhẹ giọng nói: "Có nhớ, mỗi ngày Tiểu Bạch đều nhớ nương lắm! Tiểu Bạch ở đảo Bồng Lai rất khỏe, còn nương thì sao, có bị kẻ xấu bắt nạt không, có bị thương không?"
Nói đến đây, đôi mắt tròn màu xám xanh xinh đẹp của nó hiện lên một tia lo lắng, ria mép bên má cũng căng ra.
Tạ Vãn U sợ con lo lắng, đương nhiên là chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, tươi cười nhẹ nhàng nói: "Không có gì cả, nương còn tăng cấp rồi, trở nên lợi hại hơn nữa."
"Thật không?" Tạ Chước Tinh hơi nghi ngờ tiến lại gần, tai giật giật: "Nương cho Tiểu Bạch xem toàn thân đi."
Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực, giơ chiếc gương liên lạc lên, trước tiên là tự soi mình: "Xem này, nương thực sự không sao."
Thực ra sắc mặt của Tạ Vãn U hơi tái nhợt, nhưng qua màn hình liên lạc thì không nhìn rõ lắm, thành công lừa được đứa nhỏ.
Tạ Chước Tinh yên tâm, lúc này mới nheo mắt lại, bắt đầu vẫy đuôi trở lại.
Tạ Vãn U lại xoay gương một vòng, vừa cho Tiểu Bạch xem cảnh vật xung quanh vừa giải thích: "Nương hiện đang ở Huyền Thương Kiếm Tông, phải ở đây thêm vài ngày nữa, tạm thời không thể về đảo Bồng Lai được."
Cái đuôi đang vẫy của Tạ Chước Tinh cứng đờ, tai cụp xuống, lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bạch biết rồi... Nương cứ yên tâm làm việc của mình, Tiểu Bạch có thể chơi với Hắc Đản, sẽ không cô đơn."
Tiểu Bạch rất hiểu chuyện, nhưng trong lòng Tạ Vãn U lại hơi chua xót, đầu ngón tay nàng khẽ chạm vào khuôn mặt mèo con trên màn hình gương: "Nương sẽ sớm về thôi, đến lúc đó sẽ mang đồ ăn ngon cho Tiểu Bạch, được không?"
Tạ Chước Tinh lại bắt đầu kêu gừ gừ, ban đầu nó ngồi xổm trên bàn, kêu gừ gừ một hồi rồi "bịch" một tiếng nằm lăn ra bàn, lăn qua lăn lại nũng nịu với Tạ Vãn U: "Được, Tiểu Bạch chờ nương về~"
"Dễ thương quá! Tiểu Bạch mau để nương hôn một cái!" Tạ Vãn U nghiện mèo, cách không hôn chú mèo nhỏ một lúc, đang say sưa thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẩy trầm thấp từ đầu gối truyền đến.
Tạ Vãn U liếc xuống, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của con hổ lớn đang gối đầu lên đầu gối nàng.
Tạ Chước Tinh rõ ràng cũng nghe thấy, nó vội bò dậy, phát ra tiếng kêu nhỏ đầy hoang mang: "Nương, sao con lại nghe thấy giọng của hồ ly thúc thúc vậy?"
Tạ Vãn U im lặng đưa gương xuống, soi cả con hổ trắng khổng lồ đang nằm dài trên đầu gối nàng: "Ừm... Con không nghe nhầm đâu, hồ ly thúc thúc thực sự cũng ở đây."
"..." Tạ Chước Tinh lắc lắc lông trên người, sau đó kỳ lạ hỏi: "Sao hồ ly thúc thúc cũng ở đây?"
Tạ Vãn U xoa đầu con hổ lớn, tránh nặng tìm nhẹ: "Hồ ly thúc thúc đến giúp nương vượt kiếp... Không sao đâu, chúng ta sẽ về sau vài ngày nữa."
Tạ Chước Tinh gật đầu như hiểu như không, đã có Phong Nhiên Trú ở đây thì nó không lăn ra nằm nữa, xấu hổ ngoan ngoãn ngồi xổm, hai chân chắp lại nghiêm trang, sau đó dùng đuôi che chân lại.
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm đứa trẻ trên màn hình, cảm thấy ngón tay mình hơi ngứa.
Muốn vuốt ve mèo.
Tạ Vãn U chỉ có thể điên cuồng xoa lông hổ của Phong Nhiên Trú để an ủi.
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U ra tay rất thô lỗ, hắn không hài lòng khẽ rên một tiếng, trừng mắt trách móc Tạ Vãn U, ngẩng đầu, hất tay Tạ Vãn U ra, rồi khom lưng, uyển chuyển đi ra khỏi cửa.
Tạ Vãn U bị cái đuôi lớn của hắn quét vào mặt, không hiểu sao lại có cảm giác dục cự còn nghênh.
Thôi, mèo nào chẳng thế.
Tạ Vãn U sờ mặt, nhìn mèo nhỏ trong gương, Phong Nhiên Trú vừa đi, Tạ Chước Tinh lại nằm lăn ra đất, bắt đầu làm nũng.
Tạ Vãn U lập tức quên hết mọi thứ, chơi với mèo con một lúc, sau đó mới lưu luyến tạm biệt Tiểu Bạch.
Kinh mạch của nàng bị thương, tạm thời không thể vận dụng linh lực, ở lại Huyền Thương Kiếm Tông dưỡng sức mấy ngày, mới miễn cưỡng bình phục.
Trong thời gian đó, Phật tử đã đến một lần, Tạ Vãn U hỏi hắn ta hấp thụ sức mạnh của Tuyết Phách có để lại di chứng gì không, Phật tử chỉ nói hấp thụ quá nhiều, sức mạnh trong Tuyết Phách sẽ tổn hại đến thể xác, rồi khuyên nàng sau này không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng hấp tấp hấp thụ sức mạnh trong Tuyết Phách, nếu không nhẹ thì giảm thọ, nặng thì nổ tung mà chết.
Tóm lại, hậu quả khá nghiêm trọng.
Tạ Vãn U lấy Tuyết Phách ra quan sát, ban đầu Tuyết Phách giống như một trái tim bằng băng điêu khắc bằng tuyết, sau khi nàng hấp thụ một phần sức mạnh, trái tim này đã bị khuyết một mảnh.
Tạ Vãn U mím môi, thử dò hỏi Phật tử: "Tuyết Phách... là trái tim của của Phượng hoàng trong thanh kiếm Phất Sương sao?"
Phật tử lắc đầu, mái tóc dài trắng như tuyết khẽ lay động: "Không biết."
Tạ Vãn U im lặng.
Nàng gãi đầu, từ bỏ suy nghĩ, cất Tuyết Phách đi, rồi đứng dậy, chuẩn bị cáo biệt Phật tử.
Tạ Vãn U vừa định rời đi thì Phật tử gọi nàng lại: "Sao không dùng Thanh Tâm Kinh?"
"Cái gì?" Tạ Vãn U quay đầu, kinh ngạc nhìn Phật tử, thấy Phật tử cụp mi dài xuống, giọng điệu nhàn nhạt: "Sức mạnh trong Tuyết Phách sẽ cộng hưởng với hồn Phượng hoàng của kiếm Phất Sương, như vậy, ngươi sẽ càng khó khống chế kiếm Phất Sương, khả năng mất kiểm soát cũng sẽ tăng lên, trong tình huống này, sao ngươi không dùng Thanh Tâm Kinh?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận