Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 248 -




Lúc này, Dung Tri Vi tiếp tục nói: "Tạ đạo hữu yên tâm, sư tôn và chư vị trưởng lão có việc phải làm, ngày mai sẽ về tông môn, ta và sư đệ cũng sẽ sớm rời đi thôi, sẽ không làm phiền Tạ đạo hữu quá lâu đâu."
Sau khi nghe xong, Tạ Vãn U cảm thấy hơi dao động.
Người của Huyền Thương Kiếm Tông sắp rời đi sao?
Nếu chỉ là gặp mặt một lần thôi thì... lần này nàng thuê một người cứ qua loa cho xong không được sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U liền nói với Dung Tri Vi ở bên kia: "Đạo hữu quá lời rồi, sao có thể xem là làm phiền được chứ, đại khái giờ Thân* ta sẽ về tông, chúng ta gặp nhau vào lúc đó nhé, hy vọng vẫn còn kịp."
*3-5 giờ chiều
Dung Tri Vi hơi thả lỏng: "Không sao đâu, cho dù muộn một chút, sư tôn cũng sẽ thông cảm cho chúng ta thôi."
Sau một hồi khách sáo, Tạ Vãn U mới ngắt liên lạc.
Nàng thả lỏng người, ngã nhào vào trong chăn.
"Nương ơi, người làm sao vậy!" Tạ Tiểu Bạch giật mình, vội vàng chạy lại, dùng hai chân trước cố gắng cào chăn, muốn kéo nương đang nằm thẳng trong chăn ra.
Tạ Vãn U vùi mặt vào trong chăn, giọng nói có chút ngột ngạt: "Tiểu Bạch, nương mới hơn hai mươi tuổi thôi, nương mệt quá."
Tạ Tiểu Bạch suy nghĩ một lát: "Là tại thúc thúc và dì đó sao?"
Tạ Vãn U ừ một tiếng, cuối cùng cũng lật người lại, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên trần nhà, Tạ Tiểu Bạch lại gần liếm liếm mặt nương mình, coi như an ủi một chút.
Nó cố gắng dùng cái đầu nhỏ bé suy nghĩ một chút: "Nhưng tại sao nương lại không muốn gặp họ? Lúc thúc thúc và dì gặp nguy hiểm, nương còn đi bảo vệ họ nữa mà, rõ ràng nương không ghét họ, đúng không?"
Nó bực bội nói: "Cũng giống như Tiểu Bạch ghét hồ ly thúc thúc vậy, bây giờ mới không muốn gặp hồ ly thúc thúc."
"Ừm... Chuyện này hơi phức tạp." Tạ Vãn U duỗi thẳng hai cánh tay, giơ Tiểu Bạch lên cao: "Nương không ghét thúc và dì thật, nhưng thúc thúc và dì... không thích nương lắm."
Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu, rất không hiểu: "Tại sao họ lại không thích nương chứ?"
"Bởi vì trước đây nương đã làm những chuyện rất không tốt, không học hành tử tế, còn bắt nạt người khác, không tôn sư trọng đạo..." Tạ Vãn U nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Tiểu Bạch dần dần trở nên kinh ngạc, giọng nói không khỏi ngày càng nhỏ lại.
May mà cuối cùng thì Tiểu Bạch cũng không nói gì nữa, chỉ an ủi nàng bằng giọng non nớt: "Nhưng bây giờ nương đã thay đổi rồi mà, nếu thúc và dì biết nương đã bỏ những thói quen xấu thì có thích lại nương không?"
Tạ Vãn U: "... Nương thấy là không đâu."
Họ chỉ nghĩ nàng đã bị đoạt xá mà thôi.
Những người Huyền Thương Kiếm Tông đã chung sống với nguyên chủ nhiều năm như vậy, đã quá quen thuộc với tính cách của nguyên chủ, cũng biết rõ bản chất của nàng ta rốt cuộc là thế nào.
Theo Tạ Vãn U thấy, với tính cách này của nguyên chủ, nói nàng ta sau bốn năm chịu đựng gian khổ, không oán trách trời đất, trở nên u ám hơn thì đã quá tốt rồi, đằng này lại thay đổi tính tình, trở thành một người chăm chỉ tiến thủ... Bản thân nàng còn thấy không thể nào.
Huống chi là những người Huyền Thương Kiếm Tông?
Phản ứng đầu tiên của họ có lẽ không phải là vui mừng, mà là nghi ngờ, nghĩ nàng có phải bị tà ma đoạt xá hay không.
Tạ Vãn U nhớ lại, mỗi đệ tử Huyền Thương khi bái nhập Huyền Thương Kiếm Tông đều sẽ được thắp một ngọn đèn hồn, ngọn đèn hồn đó không chỉ có thể dùng để xem đệ tử còn sống trên đời hay không, mà còn có thể dùng để xác minh thân phận, xem đệ tử có bị tà ma đoạt xá hay không.
Năm xưa Độ Huyền Kiếm Tôn trong cơn thịnh nộ gạch tên nguyên chủ ra khỏi danh sách đệ tử, nhưng lại không phá hủy đèn hồn của nàng ta.
Huyền Thương Kiếm Tông vốn không đội trời chung với tà đạo, một khi nàng để lộ sơ hở ở đèn hồn, chỉ sợ ngay tại chỗ sẽ bị Huyền Thương Kiếm Tông coi là tà ma đoạt xá, hoặc là bị giam vào ngục tối, hoặc là bị đánh chết thẳng tay, dù sao thì kết cục cũng không tốt đẹp gì.
Tạ Vãn U thực sự không dám mạo hiểm như vậy.
Đương nhiên nàng có thể diễn vai nguyên chủ, nhưng nàng không thể diễn cả đời, hơn nữa cũng chưa chắc đã diễn tốt.
Vì vậy, đối với những người Huyền Thương Kiếm Tông, nàng luôn né tránh được thì né tránh, tránh cho phát sinh những chuyện không cứu vãn được, rước thêm nhiều phiền phức.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U không khỏi có chút thất thần, bị Tiểu Bạch dùng chân trước sờ mặt, lúc này mới nhìn lại nó: "Tóm lại là nương bây giờ vẫn chưa tiện gặp dì và thúc đó."
Tạ Tiểu Bạch thấy nương mình rất kiên quyết, liền vẫy vẫy chóp đuôi, không khuyên nương mình làm lành với thúc và dì nữa.
Bởi vì trước đây đã mâu thuẫn với thúc và dì, nên nương không còn tiện gặp họ nữa, hóa ra đôi khi nương cũng trẻ con ghê...
Tạ Vãn U không biết giờ Tiểu Bạch đang nghĩ gì về mình, nàng nằm trên giường giả chết một lúc, xác nhận những người bên ngoài đã đi xa rồi, lúc này mới bò dậy, định đến Phù Phong Các thuê một người biết dịch dung, giúp nàng qua ải hôm nay.
Đêm qua Phong Nhiên Trú đã cướp mất kiếm của nàng, Tạ Vãn U chỉ có thể tìm một thanh kiếm tạm dùng được để bay.
Khi đạp trên kiếm mới lắc lư bay về phía Phù Phong Các, trong lòng Tạ Vãn U thầm mắng Phong Nhiên Trú một trận.
Nàng chỉ có một thanh kiếm coi như là tốt, bị hắn cướp mất, nàng lại phải mua một thanh khác.
Hoàn cảnh thiếu thốn vốn đã khó khăn của nàng càng trở nên tồi tệ hơn!
Thanh kiếm này phẩm cấp rất thấp, dùng cũng không thuận tay, Tạ Vãn U mất gấp đôi thời gian so với bình thường mới đến được Phủ Phong Các.
Tầng ba Phủ Phong Các là nơi đăng nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.
Đây cũng là lần đầu Tạ Vãn U đến đây đăng nhiệm vụ, nhìn xung quanh, các nhiệm vụ treo trên bảng hầu hết đều là những nhiệm vụ kiểu như "Thu mua lông thú linh thú nào đó", "Đến bí cảnh nào đó hái linh thảo nào đó", "Tập hợp nhóm đi săn linh thú nào đó, tuyển đồng đội."

Bạn cần đăng nhập để bình luận