Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 223 -




Sau khi Tạ Vãn U kết thúc liên lạc với Lạc Như Hi, nàng không vội đặt phù truyền tin xuống, mà hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế suy nghĩ.
Lạc Như Hi vừa tiết lộ cho nàng một số thông tin liên quan đến Tiên Minh, quả nhiên Dung Tri Vi và Yến Minh Thù phát hiện ra bí mật của Tiên Minh, nên mới bị Tiên Minh diệt khẩu.
Mặc dù Độ Huyền Kiếm Tôn và các trưởng lão Huyền Thương đã đến Tiên Minh để điều tra, nhưng Tạ Vãn U vẫn cảm thấy tình hình không mấy khả quan.
Biết được kế hoạch ám sát thất bại, Tiên Minh sẽ ngồi chờ chết sao? Chắc chắn là không, họ nhất định sẽ tận dụng thời gian đầu tiên sau khi xác nhận ám sát thất bại, để tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.
Không kịp nữa rồi...
Tạ Vãn U không khỏi thở dài.
Phong Nhiên Trú ở bên cạnh đang bóc tôm, liếc nhìn nàng: “Ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan, lo lắng có ích gì, đã giúp được đến thế này rồi, tiếp theo thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Tạ Vãn U nghĩ lại, cảm thấy hồ ly nói có lý.
Nàng không nghĩ nhiều nữa, cầm lại đôi đũa, định gắp thức ăn, chợt phát hiện Tiểu Bạch trong lòng không thấy đâu.
Ngẩng đầu nhìn, Tạ Vãn U thấy đứa con của mình ở bên Phong Nhiên Trú.
Phát hiện hồ ly thúc thúc đang bóc tôm, Tiểu Bạch đã sớm ngồi xổm giữa hai cánh tay của hắn, đợi Phong Nhiên Trú bóc con đầu tiên, đưa đến trước mặt nó lắc lư, Tiểu Bạch lập tức mắt sáng lên, tự giác tiến tới ngậm lấy.
Ban đầu, Phong Nhiên Trú chỉ cảm thấy nó nhìn chăm chú như thể mong chờ điều gì đó thật thú vị, nên cố ý chọc ghẹo nó một chút, không ngờ vật nhỏ này lại tin là thật, thực sự cắn lấy con tôm mang đi.
Phong Nhiên Trú chọt vào đầu nó: "Ta không nói là cho con mà."
Tạ Tiểu Bạch bị chọt một cái, ủ rũ cúi đầu xuống, miễn cưỡng đặt con tôm nó đang cắn trong miệng trở lại đĩa của hắn: "Con tôm bị thương, trả lại cho hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú: "...Thôi, con cứ ăn đi."
"Hồ ly thúc thúc, thúc thực sự là thúc thúc tốt nhất trên đời ~" Tạ Tiểu Bạch vô cùng hạnh phúc ăn hết con tôm trong bát, ngẩng đầu vẫy vẫy đuôi với hồ ly thúc thúc: "Hồ ly thúc thúc tốt nhất thế gian, có thể lột thêm cho Tiểu Bạch một con tôm ngon nhất nữa được không?"
"Nịnh nọt." Phong Nhiên Trú nói thế, nhưng tay đã cầm lấy một con tôm khác, từ từ lột vỏ.
Lột xong một con, dưới những lời khen ngợi của Tạ Tiểu Bạch lại tiếp tục lột con thứ hai, rõ ràng đã trở thành công cụ lột tôm cho Tiểu Bạch.
Tạ Vãn U: "..."
Có vẻ như hồ ly vẫn chưa học được bài học, bị Tiểu Bạch khen một câu là lại bắt đầu dần mất đi bản thân.
Tạ Vãn U không nhắc nhở, vừa ăn, vừa chiêm ngưỡng hồ ly dùng những ngón tay thon dài, đẹp đẽ lột tôm.
Lột đến cuối, không biết Phong Nhiên Trú lột mệt rồi hay cố ý khoe khoang trước mặt Tạ Tiểu Bạch, liền cầm luôn cả đĩa tôm đặt lên bàn, rồi vỗ tay một cái xuống bàn, vỏ tôm lập tức biến mất kì lạ, trên đĩa chỉ còn lại thịt tôm trắng muốt.
Đứa nhỏ chưa từng thấy thế giới tất nhiên kinh ngạc vô cùng, vây quanh Phong Nhiên Trú khen ngợi không ngớt, còn Phong Nhiên Trú thì dựa vào ghế, nghe lời khen của đứa nhỏ, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cao siêu khó đoán: "Kỹ xảo nhỏ thôi."
Tạ Vãn U: "..."
Chẳng qua chỉ là dùng sức mạnh rung nứt vỏ tôm thôi, cũng chỉ có thể lừa gạt được trẻ con ba tuổi.
Ăn no nê rồi, Tạ Tiểu Bạch bắt đầu buồn ngủ, lơ mơ ấn tay Phong Nhiên Trú xuống, bắt đầu nhào nặn: "Hồ ly thúc thúc vất vả rồi, Tiểu Bạch xoa bóp tay cho hồ ly thúc thúc nha~"
Phong Nhiên Trú hơi bất ngờ, bởi vì chỉ có Tạ Vãn U mới được hưởng đặc quyền giẫm, xoa bóp của Tiểu Bạch.
Chỉ là, đứa nhỏ này xoa bóp thực sự cũng khá thoải mái.
Phong Nhiên Trú lau sạch ngón tay, thoải mái dựa vào lưng ghế, định thử trải nghiệm một chút, nhưng ngay giây tiếp theo, đứa nhỏ buồn ngủ gục đầu xuống lòng bàn tay hắn, phát ra những tiếng ngáy nhỏ.
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U: "Phụt—-"
Trải nghiệm xoa bóp ba phút đã hết hạn.
Phong Nhiên Trú chọt chọt Tạ Tiểu Bạch đang ngủ say không biết trời đất: "Dậy đi."
Tạ Tiểu Bạch bị chọt vài cái, cứ cuộn tròn trong lòng bàn tay của hắn, dùng đệm thịt hồng phấn che mặt lại: "Ừm ~"
"..." Phong Nhiên Trú nhìn thế, đành chịu thua đứa nhỏ, day day thái dương.
Tạ Vãn U đưa tay đón lấy Tiểu Bạch từ tay hắn, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó, rồi quay sang hỏi Phong Nhiên Trú: "Này, ngươi vẫn còn vội đi Hợp Hoan Tông sao?"
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một lúc, nhưng lại hỏi lại: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"
Tạ Vãn U cảm thấy hơi kỳ lạ với câu hỏi của hắn: "Ba ngày trước là ngày mươi... Hôm nay phải là mười ba tháng mười rồi, sao thế?"
"Mười ba tháng mười à." Phong Nhiên Trú ngừng một chút, ý vị thâm trường nói: "Không sao, còn kịp."
Lúc Phong Nhiên Trú đột nhiên hỏi về thời gian, Tạ Vãn U cảm thấy hắn có ý gì đó sâu xa, nên cũng đặc biệt chú ý.
Sau bữa cơm, hai người lại lên đường. Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa Phù Phong Các, hình như Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú Lại có sự đồng điệu kì lạ, cùng dừng bước một cách vô thức.
Tạ Vãn U đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi đâu. Đi cùng Phong Nhiên Trú tới Hợp Hoan Tông chỉ là một cái cớ, nàng chỉ muốn lấy đó làm lý do để rời khỏi tông môn mà thôi. Hơn nữa, theo tình huống đêm qua, Phong Nhiên Trú nói muốn nhanh chóng đi Hợp Hoan Tông, có lẽ cũng chỉ là cái cớ hắn bịa ra để trốn tránh Độ Huyền Kiếm Tôn.
Nếu vậy, tại sao họ vẫn phải đi Hợp Hoan Tông? Trước đây Tạ Vãn U thực sự vội muốn đi Hợp Hoan Tông để điều tra thân thế Phong Nhiên Trú, nhưng bây giờ tình huống khác. Một là, Phong Nhiên Trú ở bên cạnh nàng, chắc chắn sẽ ngăn cản nàng điều tra. Hai là, bây giờ Ma Tôn đã quay về Ma Vực, dù Ma Tôn đó là thật hay giả, hắn có đao Tu La dành riêng cho Ma Tôn, cho dù nàng thực sự phát hiện điều gì đó ở Hợp Hoan Tông và chỉ đích danh Phong Nhiên Trú là Ma Tôn thì… ai tin?

Bạn cần đăng nhập để bình luận