Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 275 -




Thấy hắn khẳng định cái tên này, trong lòng Tạ Vãn U đương nhiên cũng rất vui, nàng đưa một ngón tay ra, chọc vào mũi hơi át của Tiểu Bạch, vô thức nói: "Chước Tinh, Nhiên Trú*, nghĩ kỹ lại thì, hình như cũng rất hợp với tên của ngươi."
*Chước Tinh: Ngôi sao sáng rực giống như lửa đốt trên bầu trời, Nhiên Trú: Ban ngày sáng như lửa đốt
Bỗng nhiên nghe thấy tên mình từ miệng Tạ Vãn U nhẹ nhàng thốt ra, Phong Nhiên Trú đột nhiên ngẩng đầu lên, nghe xong lời nàng nói, lại cụp mi mắt xuống.
Nhưng được Tạ Vãn U gọi một lần như vậy, Phong Nhiên Trú luôn cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ, chỉ là một cách gọi thôi, tại sao hắn lại có phản ứng lớn như vậy?
May mắn thay, Tạ Vãn U không để ý đến ánh mắt của hắn, Phong Nhiên Trú hơi liếc mắt sang chỗ khác, trầm giọng đáp một tiếng.
LúcTạ Vãn U gọi tên cha con họ, không chỉ Phong Nhiên Trú cảm thấy hơi rung động trong lòng, mà cả đôi tai nhọn của Tiểu Bạch cũng hơi động đậy.
Tạ Vãn U chú ý đến, lập tức kéo chiếc giỏ tre lại, nằm bên mép giỏ khẽ gọi nó: "Tiểu Bạch?"
Tiếng của nương rơi vào tai, đôi tai nhọn của Tiểu Bạch lại động đậy một lần nữa, mắt còn chưa mở, thân thể đã cử động.
Trước tiên nó nghiêng người, nhắm mắt lại duỗi dài bốn chân, kéo mình thành một con mèo hơi cong, vươn vai một cái thật lâu, sau đó lật người, biến thành tư thế nằm sấp, lúc này mới ngái ngủ mở mắt ra, ngơ ngác tìm kiếm nương.
Đứa ngốc này, thật quá đáng yêu!
Tạ Vãn U mỉm cười nhắc nhở nó: "Nương ở đây này ~"
Tiểu Bạch phát hiện ra nương, đuôi vui vẻ vẫy qua vẫy lại, giây tiếp theo, nó dang rộng cánh, nhẹ nhàng bay về phía Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U đón lấy cục lông xù xù lao tới, hôn liên hồi lên cái đầu nhỏ của nó, gần như khóc vì sung sướng.
Lúc bệnh nặng nhất, Tiểu Bạch thậm chí không đủ sức nhấc chân lên, bây giờ nó có thể vươn vai và bay được rồi, mặc dù phong ấn chỉ được giải trừ một chút, nhưng tình trạng bệnh của nó rõ ràng đã có tiến triển rất lớn.
Trái tim Tạ Vãn U vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, lưu luyến dụi mũi vào bộ lông mềm mại thơm tho của Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch còn buồn ngủ không?"
"Tiểu Bạch ngủ đủ rồi, không buồn ngủ chút nào." Tiểu Bạch dần thoát khỏi cảm giác mơ màng khi mới tỉnh dậy dưới những nụ hôn liên hoàn quen thuộc của nương, lúc này mới nhận ra sự khác biệt sau khi tỉnh dậy lần này.
Nó không buồn ngủ, cũng không mệt mỏi!
Tiểu Bạch không khỏi nghiêng đầu bối rối, nhìn nhìn bốn chân của mình: "Nhưng nương, tại sao Tiểu Bạch lại không buồn ngủ?"
Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch ngồi vào lòng, hai tay nắm chặt chân của nó không nỡ buông ra, cúi đầu nói: "Vì hồ ly thúc thúc đã chữa bệnh cho Tiểu Bạch rồi."
"Hồ ly thúc thúc...?"
Tạ Vãn U nhắc nhở như vậy, Tiểu Bạch mới để ý đến Phong Nhiên Trú đang cau có ở đối diện.
Vừa nhìn thấy, nó mở to mắt, lông trên người lại dựng đứng lên.
Khuôn mặt Phong Nhiên Trú càng đen hơn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao thế, vừa tỉnh dậy đã không nhận ra ta rồi à?"
Tạ Vãn U cố nhịn cười, vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Bạch, bộ lông dựng đứng trên người nó mới dần trở lại bình thường.
Nó do dự một chút, chân sau đạp lên đầu gối Tạ Vãn U, đứng thẳng người, dùng hai chân trước bám vào bàn, cẩn thận thò ra nửa cái đầu lông xù, bí mật quan sát Phong Nhiên Trú ở phía đối diện.
Phong Nhiên Trú khoan tay: "Nhìn ra được gì không?"
Tiểu Bạch giật giật chóp tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hóa ra không phải là mơ... hồ ly thúc thúc xấu xa có sừng là thật..."
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn hơi nhướng mày, định nói gì đó thì thấy đứa trẻ đang thò đầu thò cổ ở phía đối diện dang rộng đôi cánh, bay về phía mình.
Không tệ, cuối cùng thì vật nhỏ này cũng biết thân thiết với cha ruột của nó rồi.
Sắc mặt Phong Nhiên Trú dịu lại đôi chút, miễn cưỡng giơ tay ra, vì nó chủ động nên hắn cũng không thể không đỡ nó.
Không ngờ Tiểu Bạch lại tự bay qua đôi tay đang đưa ra của hắn - rơi xuống đôi sừng đỏ sẫm trên đầu hắn.
Phong Nhiên Trú: "?"
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn nói: "Con lại định làm gì?"
Tiểu Bạch giẫm lên đôi sừng trên đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Hồ ly thúc thúc, cái sừng này là thật sao?"
Phong Nhiên Trú: ".. Ta còn có thể đội sừng giả trên đầu sao?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: "Nương nói có một loài chim rất xấu xa, sẽ đội lông của những con chim khác lên người mình, giả vờ là lông của mình, hồ ly thúc thúc cũng rất xấu xa, nên hồ ly thúc thúc đội sừng của người khác lên đầu cũng rất có thể!"
Tạ Vãn U bị logic của đứa trẻ đánh bại: "Phụt—"
Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn nàng, bắt lấy đứa trẻ trên đầu mình, dạy dỗ nó: "Ta là cha của con, ta có sừng trên đầu, vậy nên con cũng có sừng, hiểu không?"
"?" Tiểu Bạch nghe Phong Nhiên Trú nhắc đến cái sừng trên đầu, theo bản năng muốn giơ chân trước ra sờ thử - nhưng chân ngắn của nó rõ ràng không đủ để với tới cái sừng nhỏ trên đầu.
Phong Nhiên Trú nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, không khỏi nhếch môi, chọc vào chân nhỏ của nó: "Chân ngắn, vừa tỉnh dậy đã làm loạn."
Tiểu Bạch lập tức tức giận: "Tiểu Bạch không phải chân ngắn!"
"Thật sao, chân con dài bao nhiêu?" Phong Nhiên Trú giơ ngón tay ra so sánh: "Thậm chí còn không bằng một ngón tay của ta."
Tiểu Bạch: "!!"
Tiểu Bạch không dám tin so sánh ngón tay của Phong Nhiên Trú với chân của mình, trong nháy mắt biến thành một đứa trẻ tự kỷ, khóc lóc bay trở về lòng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U cười an ủi: "Hồ ly thúc thúc đều đã lớn rồi, Tiểu Bạch vẫn còn là một đứa trẻ, so với thúc ấy, đương nhiên là không bằng rồi, không có gì phải buồn cả."
Tiểu Bạch cảm thấy những gì nương nói rất có lý, nó vùi đầu vào lòng Tạ Vãn U cọ cọ, giọng buồn buồn nói: "Hồ ly thúc thúc gian lận, Tiểu Bạch không so với hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú khẽ hừ một tiếng, nhìn Tạ Vãn U ôm đứa nhỏ thì thầm dỗ dành, thỉnh thoảng còn hôn vài cái, một lúc sau, hắn quay mặt đi.
Ma cung có thêm hai người, bên tai quả nhiên ồn ào hơn nhiều.
Phiền phức cũng nhiều hơn.
Tạ Vãn U bôn ba ba ngày, lại tiếp nhận lượng thông tin lớn, vừa đến đêm đã mệt mỏi không chịu nổi, Phong Nhiên Trú thấy nàng mệt mỏi đến mức sắp gục trên bàn ngủ thì đành phải tìm một căn phòng trống, rồi từ kho lấy cho nàng một chiếc giường mềm.
Tạ Vãn U chịu không nổi nóng, ngoài phòng còn phải bố trí thêm một trận pháp cách nhiệt.
Làm xong tất cả những việc này, Phong Nhiên Trú có một khoảnh khắc chìm vào sự nghi ngờ bản thân.
Rõ ràng là lúc đầu, hắn định bắt người về nhốt trong Ma cung, sao giờ hắn lại còn sắp xếp phòng cho Tạ Vãn U nữa?
Tạ Vãn U mệt mỏi vô cùng, không để ý thấy sự kỳ lạ trong vẻ mặt của Phong Nhiên Trú, nàng dựa vào cửa, ngáp dài nói với hắn: "Đúng rồi, chúng ta khi nào thì đi tìm Huyền Du Đạo Nhân?"
Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái: "Không vội, đợi ta điều tra ra chỗ ở hiện tại của Huyền Du Đạo Nhân rồi nói sau."
Tạ Vãn U mệt mỏi gật đầu.
Mọi chuyện đã bàn bạc xong, họ không còn gì để nói nữa.
Tiễn Phong Nhiên Trú rời đi, Tạ Vãn U đóng cửa lại, nhanh chóng nằm xuống giường, thoải mái thở dài một hơi.
Tiểu Bạch bên cạnh dụi vào, áp sát vào cổ nàng, lông xù mềm mại, Tạ Vãn U xoay người vỗ nhẹ vào người nó, hôn một cái.
Tạ Chước Tinh nheo mắt, ghé vào tai Tạ Vãn U khẽ hỏi: "Nương, chúng ta sẽ ở đây bao lâu vậy?"
"Không có gì bất ngờ thì..." Tạ Vãn U cũng không chắc lắm: "Khoảng nửa tháng, tức là mười lăm ngày, đợi bệnh của Tiểu Bạch khỏi hẳn, nương giải quyết xong việc ở đây, chúng ta sẽ trở về Bích Tiêu Đan Tông, được không?"
"Được~" Biết được thời gian đại khái trở về Bích Tiêu Đan Tông, Tạ Chước Tinh vui vẻ gật đầu, dùng đầu nhỏ cọ cọ nàng: "Tiểu Bạch không sao nữa rồi, nương mau ngủ đi."
Tạ Vãn U nhắm mắt lại, có con bên cạnh, nàng ngủ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Có lẽ là vì bệnh của đứa nhỏ đã thuyên giảm, cộng thêm việc đã nói rõ với Phong Nhiên Trú, trong lòng trút bỏ được không ít gánh nặng, nên giấc ngủ này của Tạ Vãn U rất ngon, cả đêm không mơ, tỉnh dậy cũng thấy sảng khoái.
Phong Nhiên Trú bên kia cũng rất năng xuất, rất nhanh đã điều tra ra tung tích của Huyền Du Đạo Nhân.
Chiều hôm sau, Tạ Vãn U mang theo đứa nhỏ, cùng Phong Nhiên Trú đến Vô Hận Cốc nơi Huyền Du Đạo Nhân ở.
"Vô Hận Cốc?" Tạ Vãn U đứng trước cửa núi, ngẩng đầu nhìn hàng chữ đỏ tươi trên vách đá dựng đứng như dao cắt: "Sao lại đặt tên như vậy? Có phải vì người sống bên trong đã thấu hiểu cõi đời, nên mới không hận thù không?"
"Hoàn toàn ngược lại." Phong Nhiên Trú bên cạnh nàng từ tốn nói: "Tính tình của Huyền Du Đạo Nhân rất kỳ quái, lát nữa ngươi gặp ông ta rồi sẽ biết tại sao nơi này lại được gọi là Vô Hận Cốc."
Sư tôn và Phong Nhiên Trú đều nói Huyền Du Đạo Nhân có tính tình kỳ quái, Tạ Vãn U không khỏi càng tò mò về Huyền Du Đạo Nhân.
Muốn vào Vô Hận Cốc, trước tiên phải trèo một đoạn bậc thang, đi qua cổng núi, mới có thể đến phủ đệ của Huyền Du Đạo Nhân trong Vô Hận Cốc.
Trước khi đến đây, Tạ Vãn U vốn tưởng Vô Hận Cốc là một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, hẳn là rất ít người đến.
Nhưng khi thực sự đến Vô Hận Cốc, Tạ Vãn U mới phát hiện ra, ma tu qua lại trong Vô Hận Cốc không dứt, ma tu vào phủ Vô Hận càng nhiều đến mức gần như sắp đạp đổ ngưỡng cửa.
Tạ Vãn U không ngờ , Huyền Du Đạo Nhân là một Luyện đan sư Thiên cấp, lại không hề từ chối khách đến thăm, bất kỳ ai cũng có thể vào phủ đệ của ông ấy, không khỏi kinh ngạc.
Điều này cũng giống như nhà của một ngôi sao lớn có thể tùy ý ra vào tham quan, quả thực là quá... kỳ lạ.
Tạ Vãn U kinh ngạc hỏi: "Những ma tu này đều đến để làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là đến cầu đan dược rồi." Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: "Huyền Du Đạo Nhân thỉnh thoảng sẽ tặng đan dược bừa bãi, chỉ cần hợp mắt ông ta, bất kỳ ai cũng có thể nhận được đan dược Thiên cấp, những ma tu này đến đây vì mục đích này."
Tạ Vãn U: "?"
Tặng bừa bãi... đan dược Thiên cấp?
Tạ Vãn U thốt lên: "Thế giới của những đại lão, quả nhiên ta không hiểu."
Phong Nhiên Trú thích thú liếc nàng một cái: "Đi, vào xem thử."

Bạn cần đăng nhập để bình luận