Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 224 -




Vì vậy, Tạ Vãn U cảm thấy, trong tình huống này đi Hợp Hoan Tông cũng chẳng có ý nghĩa gì, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Suy nghĩ lại toàn bộ sự việc, Tạ Vãn U dừng lại, quay sang nhìn Phong Nhiên Trú, muốn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Ngoài ý muốn, Phong Nhiên Trú cũng nhìn nàng, hình như cũng đang chờ động thái kế tiếp của nàng.
Hai người cứ như vậy đối mặt nhau một lúc: "..."
Tạ Vãn U cảm thấy cách nhìn như thế này thật kỳ quặc, đầu hàng trước tiên, lặng lẽ dời ánh mắt đi: "Nhìn ta làm gì, đi thôi."
Đôi mắt xám xanh của Phong Nhiên Trú lóe lên: "Đi đâu?"
Tạ Vãn U: "Không phải ngươi muốn đi Hợp Hoan Tông sao? Không vội nữa à?"
"Chuyện đó... " Phong Nhiên Trú thong thả vòng tay trước ngực, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hơi mỉm cười liếc nàng: "Ta nhớ nhầm thời gian rồi, thời gian kiểm tra phải là tháng sau, nên ta mới nói, còn kịp."
"..."
Tạ Vãn U không thể tin nổi nhìn hắn, không hiểu sao có người có thể nói dối trắng trợn đến mức độ này.
Dưới ánh mắt của nàng, Phong Nhiên Trú không hề có vẻ xấu hổ, vơ lấy một sợi lông trắng không biết từ đâu dính trên tay áo, còn rảnh rỗi dùng sợi lông đó chọc vào cái mũi hồng nhỏ xinh của Tiểu Bạch, vừa chọc vừa nói một cách thong thả: "Trí nhớ kém, có vấn đề gì à?"
Khóe miệng Tạ Vãn U giật giật, hắn thật sự có mặt mũi nói vậy.
Tiểu Bạch đang ngủ say trong lòng Tạ Vãn U, đột nhiên mũi ngứa ngáy, vô thức giơ chân trước gãi một cái, nhăn nhó cái mũi, tủi thân cọ mặt vào lòng Tạ Vãn U , phát ra tiếng rên rỉ giống như đòi ăn.
Tạ Vãn U không chịu nổi cảnh hồ ly này bắt nạt con mình, lập tức nhíu mày: "Bây giờ đã trí nhớ kém rồi, về sau tuổi già chắc chắn sẽ mất trí nhớ luôn."
Phong Nhiên Trú nghe vậy liền lạnh mặt.
Tạ Vãn U bị hắn trừng nhiều rồi, đã quen, ôm Tiểu Bạch đi thẳng về một hướng.
Không lâu sau, hồ ly kia mặt mày nhăn nhó đi theo: "Đi đâu vậy?"
Tạ Vãn U không dừng bước: "Ra ngoài thì cũng ra ngoài thôi, dù sao ngươi cũng không về Hợp Hoan Tông, ta vừa hay đưa Tiểu Bạch đi Vân Thành chơi."
Trước đó, Tạ Vãn U từng nghe Lạc Như Hi nói, trước Tết Nguyên tiêu mấy ngày, Vân Thành sẽ tổ chức hội hoa đăng rất lớn.
Tạ Vãn U nhớ, lúc đó Tiểu Bạch rất mong đợi hội hoa đăng mà Lạc Như Hi nhắc đến, lúc đi ngủ còn đoán xem hội hoa đăng thú vị đến mức nào, giờ nàng vừa hay rảnh rỗi, không bằng đưa Tiểu Bạch đi chơi, cũng coi như thực hiện ước mơ của đứa nhỏ.
Phong Nhiên Trú ngước mắt nhìn nàng: "Ngươi biết đường đi không?"
Tạ Vãn U từ trong tay áo lấy ra một tấm bản đồ, vung vẩy trước mặt hắn: "Vừa nãy lúc mua đồ ở Phù Phong Các, ta tiện thể mua một tấm bản đồ đi Vân Thành."
"Ra là ngươi đã tính trước rồi." Phong Nhiên Trú đứng bên cạnh, nhìn nàng biến kiếm lớn ra: "Vậy ngươi còn giục ta đi Hợp Hoan Tông làm gì? Giả tạo."
Tạ Vãn U đứng trên kiếm, mũi chân điểm nhẹ lên thân kiếm, ẩn ý nói: "Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn."
Phong Nhiên Trú như không nghe ra ý trong lời nàng, bình thản đứng sau nàng, Tạ Vãn U khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng kết ấn, vì kỹ thuật của nàng còn chưa thuần thục, lúc cất cánh, thanh kiếm dưới chân nàng run run, lúc nhanh lúc chậm.
Gây xanh trên trán Phong Nhiên Trú giật giật: "Sáng nay ngươi ngự kiếm, suýt nữa thì cả người cả kiếm cùng ta rơi xuống núi, Vân Thành không gần đâu, ngươi có được không vậy?"
Tạ Vãn U mặt không cảm xúc nói: "Ngươi được thì ngươi lên đây?"
Còn có mặt mũi nói nàng ngự kiếm phi hành không được, cũng không nghĩ xem trước kia là ai ngăn cản nàng luyện tập!
Hai người bọn họ gặp phải tình cảnh như hôm nay, hoàn toàn là hồ ly tự chuốc lấy.
Phong Nhiên Trú: "..."
Một cơn xóc nảy nữa, Phong Nhiên Trú suýt bị hất văng xuống.
Phong Nhiên Trú nghi ngờ nàng cố tình, nhất thời không khách sáo với nàng nữa, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nàng.
Tạ Vãn U sợ hết hồn, suýt chút nữa rơi xuống: "Ngươi làm gì đấy? Buông ra!"
Phong Nhiên Trú không những không buông, còn ôm chặt eo nàng hơn, gió trên cao rất lớn, hắn liền áp sát vào tai Tạ Vãn U, trầm giọng nói: "Bằng không thì chờ ngươi hất ta xuống dưới à?"
Lưng Tạ Vãn U toàn là hơi nóng truyền đến từ người hắn, đột nhiên cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không ổn.
Nhưng nàng vẫn đang điều khiển kiếm, cũng không tiện đưa tay đẩy tay hắn ra, đành phải kìm nén một bụng tức giận, mặc cho hắn áp sát vào lưng mình, ôm chặt eo mình.
Thật kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ...
Tạ Vãn U chưa bao giờ mong mỏi đến đích như vậy, cố tình tăng tốc độ lên một chút, không tự nhiên nói: "Lấy bản đồ ra đây."
Bàn tay Phong Nhiên Trú ôm eo nàng do dự một lát, mới từ từ giơ lên, mò vào ống tay áo nàng: "Không có." Rõ ràng trước đó nàng lấy bản đồ ra từ chỗ này mà.
Tạ Vãn U hít sâu một hơi: "... Ở trong túi vải ở eo ta."
Phong Nhiên Trú tiện tay thò vào túi vải ở eo nàng, sờ thấy Tiểu Bạch đang ngủ say bên trong, hung ác xoa nắn một hồi, sau đó mới lấy bản đồ ra.
Tiểu Bạch mơ mơ màng màng bị một bàn tay xoa bụng và đuôi, bối rối mở mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bàn tay làm hại kia.
Nó há miệng ngáp một cái trong túi vải, rồi vươn vai, hai móng vuốt bám chặt vào miệng túi vải, thò một cái đầu nhỏ ra khỏi túi vải, ngơ ngác quan sát tình hình xung quanh.
Phát hiện mình đang ở trên trời, Tiểu Bạch không khỏi dựng đứng hai tai lên, ngẩng đầu tò mò hỏi: "Nương, chúng ta định đi đâu vậy?"
Tạ Vãn U cười nói: "Lúc trước dì Tiểu Bạch nói hội hoa đăng sắp bắt đầu, nương dẫn Tiểu Bạch đi xem nhé?"
Tiểu Bạch nhớ đến chuyện hội hoa đăng, mắt không khỏi sáng lên, vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc, cái đuôi trong túi vải không nhịn được mà vẫy qua vẫy lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận