Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 629 -




Sinh vật lạ mặt đè nàng xuống là một con hồ ly lông xám bù xù, nó nhe răng, ánh mắt nhìn nàng đầy hung dữ, nhìn thế nào cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Do bản năng sợ kẻ thù, Miểu Nguyệt cứng đờ cả người, quên cả chạy trốn, nàng tưởng mình sẽ bị con hồ ly lông xám ăn thịt, thấy hồ ly gầm gừ tiến lại gần, nàng lập tức hét lên kinh hãi rồi nhắm chặt mắt.
Nhưng cơn đau mà nàng dự đoán không đến, Miểu Nguyệt từ từ mở mắt ra, phát hiện hồ ly lông xám kia đã đi qua nàng, đang ngấu nghiến ăn chiếc bánh cỏ mà nàng làm rơi xuống đất.
Lúc này Miểu Nguyệt mới phát hiện ra, hình như hồ ly lông xám này đã rất lâu không được ăn gì, cả người gầy trơ xương, đến cả xương sống trên lưng cũng lộ rõ, nó gần như là điên cuồng ăn bánh cỏ, chẳng mấy chốc đã ăn sạch những chiếc bánh cỏ trên mặt đất.
Ăn xong bánh cỏ, nó quay đầu nhìn Miểu Nguyệt, ánh mắt hung dữ chưa tan, rõ ràng là vẫn chưa no.
Miểu Nguyệt ngây người, sờ soạng trên người một lúc, lấy ra một quả trái cây, run rẩy đưa cho nó, nó nuốt chửng quả trái cây đó trong một ngụm, vì ăn quá vội nên suýt cắn cả tay của Miểu Nguyệt.
Sau khi lấy trái cây ra, Miểu Nguyệt không tìm thấy gì để ăn nữa, hồ ly lông xám liền đi vòng quanh nàng, như đang suy nghĩ xem nên ăn từ đâu trước.
Miểu Nguyệt rất nhát gan, trực tiếp bị dọa khóc, hồ ly lông xám đại khái là bị tiếng khóc của nàng làm phiền, cuối cùng không ăn nàng, mà đưa nàng ra khỏi cung điện bỏ hoang này.
Lúc đầu Miểu Nguyệt còn thấy nó không phải là thứ tốt lành gì, sau khi được nó đưa ra khỏi nơi đó, nàng lại thấy nó là một người tốt bụng.
Thấy nó đói như vậy, tiểu Miểu Nguyệt bộc phát lòng thương người, nước mắt lưng tròng hứa với nó, ngày mai nhất định sẽ mang thức ăn ngon đến để đền đáp.
Hồ ly lông xám không nói một lời, lạnh lùng nhìn nàng, rõ ràng là không tin lời nàng, sau khi đưa nàng ra ngoài, nó liền nhanh chóng quay trở lại, biến mất trong cung điện bỏ hoang.
Tiểu Miểu Nguyệt là một chú thỏ rất giữ chữ tín, nàng cố gắng ghi nhớ vị trí của cung điện này, ngày hôm sau mang theo một gói bánh cỏ lớn, một lần nữa quay trở lại đây.
Cung điện bỏ hoang tĩnh lặng, có vẻ như hồ ly lông xám không có ở đó, tiểu Miểu Nguyệt gọi "Xám Xám" vài tiếng, liền thấy hồ ly lông xám không kiên nhẫn thò một cái đầu màu xám ra từ trong bụi cỏ.
Miểu Nguyệt không hiểu được cảm xúc trong mắt nó, ngốc nghếch đưa cho nó một gói bánh cỏ lớn trên tay, đặc biệt tự hào nói: "Ta không nói dối đúng không, tặng cho ngươi nè! Đây là bánh cỏ ta thích ăn nhất, thơm lắm!"
Hồ ly lông xám thấy thức ăn trong tay nàng, không hề khách sáo, nhanh chóng ăn hết tất cả bánh cỏ như hôm qua.
"Ngày nào ngươi cũng không có cơm ăn sao?" Tiểu Miểu Nguyệt do dự một lúc, quyết định làm người tốt đến cùng: "Vậy thì sau này ta sẽ mang đồ ăn đến cho ngươi mỗi ngày, cho đến khi ngươi có cơm ăn, vì nương đã nói, nếu cứ không ăn cơm, những Yêu tộc không có tu vi như ngươi sẽ chết đói mất."
Sau đó, Miểu Nguyệt bắt đầu cho hồ ly lông xám sống trong cung điện bỏ hoang này ăn mỗi ngày.
Tính tình của hồ ly lông xám rất tệ, tính cách cũng rất cô độc, mặc dù chấp nhận ăn đồ ăn của nàng, nhưng ngày thường cũng không thích để ý đến nàng, phần lớn thời gian, Miểu Nguyệt đều tự nói chuyện với nó.
Cho đến khi Miểu Nguyệt cho nó ăn được ngày mười lăm, nó mới nói câu đầu tiên với Miểu Nguyệt: "Ngươi là ai?"
Miểu Nguyệt trực tiếp kinh ngạc: "Hóa ra ngươi biết nói chuyện nha!?"
Hồ ly lông xám nhe răng với nàng, nhưng Miểu Nguyệt không sợ nữa, mà vui vẻ trả lời câu hỏi của nó: "Ta tên Miểu Nguyệt, nương đều gọi ta là Miểu Miểu! Ta từ bên ngoài cung điện đến!"
"... Không hỏi tên của ngươi." Hồ ly lông xám đặt chân lên tảng đá, rồi bắt đầu liếm: "Ngày nào ngươi cũng đến đây, không sợ bị người khác phát hiện sao?"
"Không sợ, vì ta chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi họ không nhìn thấy bóng ta!" Miểu Nguyệt tự hào ngẩng cao cằm: "Hơn nữa ta còn biết đào hang, ta đã đào một đường hầm, có thể thông thẳng đến gần nhà ngươi, thấy ta có lợi hại không~"
Cuối cùng hồ ly lông xám cũng nhìn thẳng vào nàng, lạnh lùng nói: "Không thấy."
Miểu Nguyệt hơi tức giận, nhưng vì cuối cùng hồ ly lông xám cũng nói chuyện với mình nên mới miễn cưỡng tha thứ cho nó.
Có lần giao lưu đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, thứ ba…
Dưới sự cho ăn bền bỉ của Miểu Nguyệt, mối quan hệ giữa họ dần trở nên tốt hơn, hồ ly lông xám không còn thờ ơ với nàng nữa, cũng không hung dữ với nàng nữa, thỉnh thoảng khi liếm lông cũng sẽ tiện tay liếm lông cho nàng đang nằm phơi nắng bên cạnh.
Những ngày như vậy, thoáng cái đã hai năm trôi qua.
Miểu Nguyệt lớn hơn một chút, cuối cùng cũng biết hồ yêu là loài ăn thịt, đồ ăn mang đến cho hồ ly lông xám đều đổi thành thịt.
Lần đầu tiên ăn thịt do nàng cho, hồ ly lông xám có chút bối rối, ngồi xổm bên cạnh không ăn ngay, nhìn chằm chằm vào miếng thịt hỏi nàng: "Hôm nay sao không phải bánh cỏ?"
Miểu Nguyệt chột dạ nói: "Ngươi là hồ ly mà, hồ ly không phải nên ăn thịt sao, trước kia là ta không biết, để ngươi ăn cỏ lâu như vậy, xin lỗi nhé."
"Không sao, bánh cỏ cũng rất ngon." Hồ ly lông xám nói một câu như vậy, đột nhiên từ từ hỏi: "Nếu ta ăn thịt, ngươi sẽ không sợ ta sao?"
"Sẽ không." Miểu Nguyệt lắc đầu: "Nhiều Yêu tộc đều ăn thịt, nhưng họ tuyệt đối sẽ không đói đến mức ăn cả bạn tốt, nương ta nói, sự khác biệt giữa Yêu tộc và dã thú bình thường, chính là Yêu tộc có trí tuệ, có khả năng kiểm soát bản năng của loài vật."
Hồ ly lông xám nghe lời nàng nói, chậm rãi ăn thịt.
Lại thêm một năm, Miểu Nguyệt lên mười ba tuổi, được đưa vào cung, bề ngoài là do Yêu Hoàng khai ân, cho phép nàng học tập tu luyện cùng các hoàng tử công chúa, thực chất là để nàng tiếp xúc sớm với vị hôn phu là Lục hoàng tử, đồng thời đạt được mục đích kiềm chế tộc Thỏ Nguyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận