Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 146 -




Ban đầu Tiểu Bạch vẫn còn buồn ngủ, nhưng khi nghe thấy lời này, nó lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng kể cho hồ ly thúc thúc nghe về các hoạt động thú vị trong giờ học trồng trọt, chẳng hạn như có thể đào hố, có thể bắt cá ở con suối nhỏ bên cạnh, có thể nhìn thấy nhiều loài hoa đẹp trong linh điền...
Nhưng đáng tiếc Phong Nhiên Trú không thể hiểu được niềm vui của trẻ con, sau khi nghe xong, hắn chỉ thờ ơ lấy gạch mài móng vuốt: "Hình như cũng không có gì đặc biệt thú vị."
Giọng điệu của hắn thực sự làm cho người ta rất khó chịu, lập tức khơi dậy ham muốn chiến thắng của Tiểu Bạch.
Nó lập tức đưa ra nhiều ví dụ khác, nhất định phải chứng minh cho Phong Nhiên Trú thấy môn trồng trọt rất thú vị.
Tạ Vãn U cảm thấy Phong Nhiên Trú có một sở thích quái dị, bởi vì nàng có thể nghe ra hồ ly này không quan tâm đến việc học trồng trọt có thú vị hay không, hắn chỉ đơn giản là cố ý chọc ghẹo Tiểu Bạch cho vui. Lúc thấy Tiểu Bạch tức giận, cả người đều đã tỉnh ngủ hẳn, Phong Nhiên Trú mới giả vờ bị thuyết phục, miễn cưỡng thừa nhận lớp trồng trọt quả thực có chút thú vị.
Sau khi bị Phong Nhiên Trú dắt mũi một hồi, Tiểu Bạch rời đi mà vẫn rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng "hồ ly thúc thúc" đã bị nó "thuyết phục", nó cảm thấy rất thành công.
Tạ Vãn U: "...."
Bé con ngốc, con là bị hồ ly thúc thúc lừa rồi!
Tạ Tiểu Bạch không hề nhận ra điều này, còn lên kế hoạch với Tạ Vãn U chờ hồ ly thúc thúc bình phục, sẽ dẫn hắn đến linh tiên để mở rộng kiến thức, khiến hồ ly thúc thúc phải tâm phục khẩu phục, cùng trải nghiệm niềm vui của việc trồng trọt.
Tạ Vãn U tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không nhịn được phụt cười.
Nàng ho khan một tiếng: "Nương nghĩ không được, bởi vì hồ ly thúc thúc có thể... không biết cách trồng trọt."
Tạ Tiểu Bạch lập tức kinh ngạc, "Làm sao hồ ly thúc thúc lại không biết trồng trọt được?" Sau một hồi suy nghĩ, nó miễn cưỡng nói: "Không sao... Tiểu Bạch có thể dạy hồ ly thúc thúc cách trồng trọt."
Tạ Vãn U không nhịn được cười, nhưng trong lòng cảm thấy Tiểu Bạch khó có cơ hội dạy Phong Nhiên Trú cách trồng trọt. Nhìn vào hồ ly kia, rõ ràng là người sống trong nhung lụa, làm sao có thể đi trồng trọt được.
Tạ Vãn U giữ vững suy nghĩ này, dẫn Tiểu Bạch đến linh điền của mình. Các loại linh thực mà họ trồng trước đó đã cao lên một chút, Tạ Vãn U kiểm tra từng cái một, tình hình đều khá tốt.
Tiểu Bạch cũng đi xem linh thực mà mình đã trồng, nhưng phát hiện ra linh thực của mình thấp hơn nhiều so với của nương, lập tức lo lắng hỏi: "Nương, cây cỏ nhỏ của con hỏng rồi phải không?"
Tạ Vãn U vỗ đầu nó: "Không hỏng, bởi vì hạt giống của Tiểu Bạch được gieo sau hạt giống của nương, nên mới không cao bằng cỏ nhỏ của nương."
Trước đó Tạ Vãn U thấy Tiểu Bạch rất thích trồng trọt, nên đã mua cho Tiểu Bạch một bộ hạt giống giống hệt như của mình, giúp nó kích thích hạt giống, dành riêng cho Tiểu Bạch để trồng. Một trong những lý do mà Tiểu Bạch muốn tham gia lớp trồng trọt cùng nàng, chính là để xem cây cỏ mà nó trồng có cao lên không.
Nghe Tạ Vãn U giải thích, Tiểu Bạch mới yên tâm, chân thành nói với cây linh thực mà mình trồng: “Ngươi phải nhanh chóng lớn lên, cao như cỏ nhỏ của nương vậy."
Tuy đây là một cảnh tượng rất đẹp đẽ, nhưng sau khi Tạ Vãn U phân biệt được, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: "Tiểu Bạch, con chắc chắn muốn nó nhanh chóng lớn lên chứ... đó có vẻ là cỏ thối Hủ Tanh thảo, lúc nó lớn lên, có thể sẽ càng thối hơn."
Tạ Tiểu Bạch: "...."
Vật nhỏ toàn thân ngơ ngác.
Nó không tin tiến lại gần ngửi thử, sau đó hắt hơi ba cái liên tiếp, sợ hãi lùi lại mấy bước, thậm chí còn trốn sau chân Tạ Vãn U.
Một lúc lâu sau, nó mới thò đầu ra, vô cùng ngượng ngùng nói với cây cỏ thối đó: "Xin lỗi! ngươi có thể đừng lớn lên không?"
Tạ Vãn U: "..."
Có tính trẻ con, nhưng không nhiều.
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, hỏi con mình: "Tiểu Bạch, lúc nương mua hạt giống cho con, đã nói với con như thế nào?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn nói: "Trồng hạt giống thì phải chịu trách nhiệm với nó."
Tạ Vãn U: "Mặc dù cỏ thối rất thối, có một số khuyết điểm, nhưng Tiểu Bạch đã trồng nó thì phải chịu trách nhiệm với nó, biết chưa?"
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Bạch biết rồi, mặc dù cỏ thối hôi hôi, nhưng Tiểu Bạch vẫn sẽ chăm chỉ tưới nước cho nó!"
Tạ Vãn U không khỏi mỉm cười, bế đứa nhỏ lên hôn một cái: "Giỏi lắm."
Cứ như vậy ở bên cạnh chăm sóc nó lớn lên, có vẻ cũng không tệ.
Tạ Vãn U nhìn về phía hậu sơn, hy vọng tối nay mọi chuyện đều suôn sẻ.

Vào lúc chạng vạng, Lạc Như Hi đến chỗ Tạ Vãn U sớm để đón Tiểu Bạch.
Tạ Vãn U sợ tối nay mình xảy ra chuyện gì bất ngờ, không về kịp, nên đã nhờ Lạc Như Hi chăm sóc Tiểu Bạch.
Đương nhiên Lạc Như Hi biết việc tái tạo kinh mạch rất nguy hiểm, nhưng Tiểu Bạch vẫn ở đó, nàng ấy đành phải che giấu vẻ lo lắng, giả vờ thoải mái nói: "Có ta chăm sóc Tiểu Bạch, muội cứ yên tâm làm việc của mình đi."
Tạ Vãn U khẽ ừ một tiếng, xoa đầu Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch ở chỗ dì phải nghe lời, đợi nương làm xong việc, sáng mai sẽ đến đón con."
Tiểu Bạch cuộn mình trong lòng Lạc Như Hi, đột nhiên cảm thấy hơi bất an, không khỏi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Nương... thực sự không thể dẫn Tiểu Bạch đi cùng sao?"
Kể từ khi đến Bích Tiêu Đan Tông, nó chưa bao giờ xa Tạ Vãn U lâu như vậy.
Trực giác của đứa trẻ mách bảo nó có vẻ như có chuyện gì bất thường sắp xảy ra, việc nương nó không về nhà qua đêm là một điềm báo cực kỳ không tốt.
Tạ Vãn U thấy con mình sốt ruột, liền vội vàng an ủi: "Nương cũng muốn dẫn Tiểu Bạch đi, nhưng nơi đó rất lạnh, trẻ con đến đó sẽ bị ốm, nếu Tiểu Bạch cũng bị ốm, sau này sẽ phải uống thêm nhiều thuốc đắng hơn, đúng không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận