Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 587 -




Phong Nhiên Trú khẽ hừ một tiếng: "Tăng thêm vận may cũng không phải là không thể."
Tạ Vãn U bắt đầu mong chờ, nàng nói đùa: "Lát nữa chắc Tiểu Bạch lsẽ không lại nhặt được thứ gì mới lạ chứ?"
Phong Nhiên Trú thấy nàng cười, khẽ động ngón tay, chạm vào mặt nàng: "Chỉ cần đừng nhặt phải rắc rối lớn là được."
Ban đầu khung cảnh này khá ấm áp, nhưng Tạ Vãn U lại ừ một tiếng, đột nhiên nói lời không đúng trọng tâm: "Phải làm sao bây giờ, ta cũng muốn chơi đào cát."
Phong Nhiên Trú: "?"
Lúc nói xong, Tạ Vãn U đã vui vẻ chạy về phía đứa trẻ, may thay Phong Nhiên Trú nhanh mắt vươn tay ra, mới giữ được nàng lại: “Nàng cũng là đứa trẻ bốn tuổi sao?"
Tạ Vãn U: "Trẻ con hai mươi mấy tuổi không được chơi cát sao!"
"Trẻ con... hai mươi mấy tuổi?" Phong Nhiên Trú quan sát nàng một lúc, nói một cách khó tả: "Vậy chẳng phải ta có sở thích đặc biệt sao."
Tạ Vãn U vừa rồi chỉ nói lung tung, nói ra mới thấy không ổn, nghe Phong Nhiên Trú nói vậy, nàng không nhịn được lẩm bẩm: "Chàng vốn đã có sở thích đặc biệt rồi... Ngũ sư bá."
Tạ Vãn U gần như nghiến răng nói ra mấy chữ cuối cùng.
Phong Nhiên Trú cảm thấy buồn cười, định nói gì đó, nhưng Tạ Vãn U lại giẫm lên chân hắn, tự mình bỏ đi.
Phong Nhiên Trú đuổi theo nàng, bình tĩnh nắm lấy tay nàng, Tạ Vãn U không gỡ ra được, đành để hắn nắm.
Đệ tử đảo Bồng Lai vô tình đi ngang qua, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh này: !!!
Tròng mắt muốn rớt ra ngoài!!
Vị Phong đại sư mà Đảo chủ mang về, thế mà lại có quan hệ như thế với Đảo chủ!
Rốt cuộc vị Phong đại sư này là thần thánh phương nào, còn có thể nắm tay với Đảo chủ, trời ơi, Đảo chủ là người hung dữ như vậy, Phong đại sư đã làm được như thế nào!
Đệ tử đảo Bồng Lai vô tình nhìn thấy bí mật động trời này, cả người đều chấn động, đang định lén lút bỏ đi, chia sẻ tin tức trọng đại này với các đệ tử khác, không ngờ lại bị Tạ Vãn U gọi lại.
Đệ tử này cười trừ quay người lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, rất hiểu chuyện chỉ tay lên trời thề với họ: "Đảo chủ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ kín chuyện này trong bụng."
Tạ Vãn U không muốn cố ý che giấu mối quan hệ giữa nàng và Phong Nhiên Trú, dù sao đệ tử đảo Bồng Lai cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật của Ma Tôn, hoàn toàn không biết thân phận của Phong Nhiên Trú, nàng gọi đệ tử đảo Bồng Lai này lại là vì một chuyện khác: "Tô Vũ, vết thương trên mặt ngươi là sao vậy? Ta nhớ hôm nay ngươi không có nhiệm vụ ra ngoài."
Tô Vũ sửng sốt, không ngờ Tạ Vãn U còn nhớ tên và lịch trình của hắn ta, lập tức cảm động nói: "Thưa Đảo chủ, vết thương này là do tiểu giao long trên đảo cào, trên chân của tiểu giao long có nọc độc, nên rất lâu mới lành được."
"Tiểu giao long?" Tạ Vãn U hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhớ ra, Đảo chủ trước từng nói với nàng trên đảo có một con giao sắp hóa rồng, chỉ là đối với tên của con giao, Tạ Vãn U không hiểu lắm: "Sao lại gọi nó là tiểu giao long? Không phải sắp hóa rồng rồi sao?"
"Đảo chủ không biết sao?" Tô Vũ nhớ ra Tạ Vãn U thực ra mới đến đây vài tháng, liền giải thích ngay: "Là thế này, con giao sắp hóa rồng kia là cha của tiểu giao long, tính tình tiểu giao long rất tệ, là bá vương nhỏ trên đảo, thường xuyên bắt nạt các đệ tử trên đảo, bày trò chọc ghẹo."
Tạ Vãn U không ngờ con giao kia còn có con trai, nàng thắc mắc hỏi: "Sao mấy tháng nay ta đến đây lại chưa từng thấy nó?"
Nói đến chuyện này, Tô Vũ không khỏi phàn nàn: "Đại giao long sẽ ngủ đông vào mùa đông, tiểu giao long cũng ngủ đông theo, nhưng thời gian gần đây trời không phải ấm lên rồi sao, tiểu giao long tỉnh lại, lại chạy ra ngoài hoạt động."
Tạ Vãn U gật đầu, đưa cho hắn ta một lọ thuốc, bảo hắn ta bôi hai lần mỗi ngày.
Tô Vũ càng cảm động hơn, lại thề sẽ giữ bí mật, Tạ Vãn U vẫy tay, đuổi hắn ta đi.
"Nói mới nhớ, ta vẫn chưa đến cấm địa của đảo Bồng Lai." Tạ Vãn U sờ cằm: "Bồng Lai Tiên Thảo ở trong cấm địa, Đảo chủ trước nói, muốn mở cấm địa, cần phải có ấn tín của Đảo chủ, mà ấn tín của Đảo chủ do con giao long ở đầm thứ mười bảy trông giữ, hay là bây giờ chúng ta qua đó xem thử?"
Tất nhiên Phong Nhiên Trú không phản đối.
Tạ Vãn U gọi Tiểu Bạch, đi về hướng đầm thứ mười bảy, đi được mấy bước, Tạ Vãn U dừng lại.
Phong Nhiên Trú: "Sao vậy?"
Tạ Vãn U uể oải nói: "Hình như có cát trong giày của ta."
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng chịu thua nàng, hóa thành bản thể Bạch hổ, gật đầu hổ nói với Tạ Vãn U: "Lên đây."
Tạ Vãn U vui vẻ ngồi lên lưng hắn, Tạ Chước Tinh cũng bay đến trên đầu hổ, cùng nhau đi về hướng Tạ Vãn U chỉ.
Dấu chân hổ để lại nhanh chóng bị sóng biển nuốt chửng, để lại một khoảng trống.
Đầm thứ mười bảy nằm trên một hòn đảo nhỏ mọc đầy linh thực, bên ngoài hòn đảo là một khu rừng rậm, càng đến trung tâm đảo, địa thế càng cao, đầm thứ mười bảy ở ngay trung tâm đảo, bốn phía đều là vách đá, từ mép vách đá nhìn xuống, bên dưới là một màu xanh biếc, sâu không thấy đáy.
Tạ Vãn U xuống từ trên người Phong Nhiên Trú, nhìn xuống: "Sao không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đại giao còn đang ngủ đông?"
Phong Nhiên Trú đơn giản thô bạo nói: "Hay là ta đi đánh nó ra?"
"... Đừng có bạo lực như vậy chứ." Tạ Vãn U bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là linh thú trấn đảo, chúng ta phải lịch sự một chút."
Phong Nhiên Trú ngồi xổm bên cạnh nàng, lạnh lùng nhìn mặt nước tĩnh lặng như nước chết, không nói gì.
Tạ Chước Tinh quay đầu nhìn khắp nơi, nhỏ giọng hỏi Tạ Vãn U: "Nương, Tiểu Bạch có thể đến khu rừng bên kia không?"
Tạ Vãn U dùng ánh mắt hỏi ý Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú dùng thần thức quét một vòng, gật đầu nói: "Đi đi, gần đây không có gì nguy hiểm."
Tạ Chước Tinh gật đầu, bay đến khu rừng bên kia, vừa rồi nó nhìn thấy rất nhiều loài hoa chưa từng thấy, muốn qua đó xem kỹ hơn.
Sau khi đứa nhỏ rời đi, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú tiếp tục canh giữ bên bờ đầm.
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Ta thử gọi nó xem sao?"
Đôi mắt thú màu xám xanh của Phong Nhiên Trú khẽ động, đột nhiên đứng dậy, dùng đôi cánh ôm trọn lấy Tạ Vãn U.
Gần như ngay giây tiếp theo, mặt đất dưới chân Tạ Vãn U bắt đầu rung chuyển dữ dội, trong tích tắc, qua khe hở của lông vũ, Tạ Vãn U nhìn thấy một con giao màu đen to lớn từ dưới nước lao ra, há một cái miệng rộng đầy máu, hung dữ lao về phía họ, như muốn nuốt chửng họ.
Mà Bạch hổ bên cạnh cũng phát ra một tiếng gầm đe dọa, không khách khí lao thẳng tới, trong quá trình này, thân hình hắn đột nhiên tăng lên gấp bội, trở về hình dáng to lớn che trời lấp đất, sau đó giơ vuốt hổ lên, một chưởng chứa đựng sức mạnh khủng khiếp giáng mạnh vào đầu giao long.
Một tiếng ầm vang lên, hắc giao trực tiếp bị một chưởng này của hắn đánh vào trong đầm, bắn lên những đợt sóng cao hàng chục mét.
Tạ Vãn U: "..."
Bên kia, Tạ Chước Tinh đang ngậm một cành hoa, nghe thấy động tĩnh, sợ đến nỗi làm rơi cả hoa.
Nó định quay về tìm cha nương, nhưng đột nhiên lông toàn thân dựng đứng, dựa vào trực giác, nó lăn một vòng, tránh khỏi cái đuôi đen đang vỗ xuống.
Tạ Chước Tinh cong lưng, vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy một con rắn đen nhỏ kỳ quái.
Con rắn đen này thẳng người dậy, cao hơn Tạ Chước Tinh một chút, giọng non nớt tràn đầy kiêu ngạo vô lễ: "Con thú bốn chân lông dài! Ai cho ngươi hái hoa của tiểu gia!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận