Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 325 -




Mắt Tạ Chước Tinh sáng lên, bay đến ngồi ngoan ngoãn, lắc lắc đuôi: "Là đồ ăn ngon!"
Tạ Vãn U xoa xoa đầu nó: "Đều là đồ mang về cho Tiểu Bạch, ăn đi ~"
Tạ Chước Tinh nhìn trái nhìn phải, chọn miếng bánh lớn nhất, muốn đưa cho nương ăn trước.
Đứa nhỏ thật sự rất hiếu thuận, Tạ Vãn U vui vẻ nhận lấy, nhân lúc Tiểu Bạch đang ăn, thỉnh thoảng lại đưa tay qua xoa xoa.
Ăn được nửa chừng, Tạ Chước Tinh bỗng nhớ ra điều gì đó, kỳ lạ quay đầu lại, sau khi tỉnh dậy mới nhận ra không thấy hồ ly thúc thúc đâu: "Nương ơi, hồ ly thúc thúc đâu rồi?"
Lúc nghe Tiểu Bạch nhắc đến Phong Nhiên Trú, vẻ mặt của Tạ Vãn U trở nên khác thường, nàng mơ hồ nói: "Nương cũng không biết, có lẽ hắn có việc phải làm chăng..."
Tạ Chước Tinh hoàn toàn không nghi ngờ điều đó, nó nghiêng đầu, ưỡn ngực nhỏ đề nghị: "Vậy đợi Tiểu Bạch ăn xong, chúng ta đi tìm hồ ly thúc thúc nhé, hồ ly thúc thúc còn bảo nương chiều mới đến, chắc chắn không biết nương đã đến từ sáng đâu ~"
Tạ Vãn U không biết hôm nay Phong Nhiên Trú có thể trở lại bình thường hay không, nàng do dự một lúc mới đồng ý: "Chuyện này... ừm... được thôi."
Với khứu giác của mình, Tạ Chước Tinh hoàn toàn có thể lần theo mùi hương của Phong Nhiên Trú, nó đánh hơi một lúc rồi dừng lại trước cửa cung điện có hồ lạng lẽo bên trong.
Tạ Vãn U cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ bên trong, không khỏi có chút do dự.
Đã qua một đêm rồi, mà Phong Nhiên Trú vẫn... chưa khỏe sao?
Không biết sau khi vào sẽ nhìn thấy gì... Tạ Vãn U có chút muốn từ bỏ, nhưng đứa bé không hề hay biết chuyện gì xảy ra tối qua đã nhanh chóng chui qua cánh cửa hé mở rồi vui vẻ hét lên: "Hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch và nương đến rồi ~"
Tạ Vãn U: "..."
Tiểu Bạch đi vào rồi, Tạ Vãn U cũng chỉ còn cách cắn răng đi theo vào trong.
Nhìn qua làn sương lạnh mỏng manh bốc lên từ mặt hồ, Tạ Vãn U thấy Tiểu Bạch đang ngồi xổm ở mép hồ, đối diện với một bóng đen khổng lồ mơ hồ trong hồ mà nói gì đó.
Đi đến gần, Tạ Vãn U mới phát hiện, cái bóng đen khổng lồ kia hóa ra lại là một cái đầu hổ trắng nửa nổi nửa chìm trên mặt hồ, trên đầu hổ mọc một cặp sừng rồng màu đỏ có nhiều nhánh, khiến Tạ Vãn U nhớ đến cây san hô ngọc huyết mà nàng từng thấy trong phòng của Huyền Du Đại Sư, góc cạnh sắc nhọn, nhưng không mất đi vẻ đẹp trong suốt.
Tạ Vãn U lập tức nhận ra, đây chính là bản thể của Phong Nhiên Trú!
Thật lớn, thật sự rất lớn!
Tạ Vãn U vừa kinh ngạc vừa không khỏi chật lưỡi, chỉ riêng cái đầu hổ của Phong Nhiên Trú đã to như một ngọn đồi nhỏ rồi, cộng thêm cả thân hình, thì đó sẽ là một con vật khổng lồ cao lớn đến mức nào?
Tạ Vãn U không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ đây bản thể của Phong Nhiên Trú đang ở ngay trước mắt, Tạ Vãn U cũng chẳng còn để ý đến sự ngượng ngùng tối qua nữa, chỉ muốn tiến lại gần nhìn kỹ hơn một chút.
Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, Tạ Chước Tinh đang nghi ngờ hỏi con hổ lớn trong hồ: "Hôm nay sao hồ ly thúc thúc lại đi tắm vào buổi sáng vậy ạ? Trước đây không phải thúc toàn tắm vào buổi tối sao?"
Con hổ lớn rõ ràng không muốn trả lời, hừ lạnh một tiếng, một luồng hơi thở thổi bay đứa bé ra xa.
Chuyện như thế này rõ ràng không phải xảy ra một hai lần, Tạ Chước Tinh lập tức thuần thục đập cánh chống lại luồng khí, mới miễn cưỡng chống đỡ được cơn gió mạnh ập đến, giữ vững cơ thể nhỏ bé.
Không nói thì thôi, sao còn bắt nạt trẻ con nữa, Tạ Vãn U vội vàng chạy đến đỡ đứa bé choáng váng vì cơn gió mạnh, vuốt ve bộ lông rối bù trên người nó, rồi mới quay sang nhìn Phong Nhiên Trú.
Nhìn thẳng vào cái đầu hổ khổng lồ đó, tác động về mặt thị giác càng mãnh liệt hơn.
Phong Nhiên Trú là thần thú hỗn huyết, huyết thống Bạch Hổ không thuần khiết, còn sa vào ma đạo, những đường vân trên đầu hổ không giống như thần thú Bạch Hổ chính thống, mà là pha trộn giữa màu đỏ và màu đen, trông rất hung dữ và dữ tợn, nhìn không giống như thần thú mang lại sự thịnh vượng cho vạn vật, mà giống như một con thú dữ hủy thiên diệt địa hơn.
Nói chung... trông khá dữ tợn, không giống như có thể thoải mái vuốt ve.
Trái tim đang rạo rực muốn vuốt ve con hổ lớn của Tạ Vãn U bỗng chốc nguội lạnh.
Hoàn toàn không giống với Tiểu Bạch, cảm giác chênh lệch quá lớn, có chút thất vọng.
Trong lòng Tạ Vãn U đang nghĩ ngợi lung tung, nhưng câu hỏi vẫn phải hỏi, nàng khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện đó ngươi thế nào rồi?"
Nghe vậy, đôi mắt thú màu xám xanh của con hổ lớn trong hồ khẽ chuyển động, nhìn nàng một lúc, không nói một lời, rồi chìm xuống hồ.
Là đang tức giận sao?
Cùng với việc hắn chìm xuống, nước trong hồ lập tức tràn ra từng đợt, Tạ Vãn U bước trên bãi nước lạnh lẽo, đi đến mép hồ nhìn xuống, mặt hồ gợn sóng đầy sương mù, không nhìn rõ tình hình bên dưới.
Tạ Vãn U suy nghĩ, Tiểu Bạch vừa nói Phong Nhiên Trú thường đến hồ tắm vào ban đêm - nghĩa là, tình huống tối qua có lẽ không phải là ngẫu nhiên, mà là từ lâu hắn đã có triệu chứng này?
Phong Nhiên Trú không muốn nói chuyện với mình, Tạ Vãn U cũng không biết tiếp theo nên làm gì, ngồi xổm xuống dùng tay vớt vớt mặt hồ, hỏi Tạ Chước Tinh đang nằm trong lòng: "Tiểu Bạch, hồ ly thúc thúc thường đến đây tắm sao?"
"Đúng vậy. Tạ Chước Tinh nhớ ra điều gì đó, lại thì thào nói với nương chuyện khác: "Lần đầu Tiểu Bạch đến tìm hồ ly thúc thúc, vô tình rơi xuống nước, sau đó lúc tắm, hồ ly thúc thúc sẽ dạy Tiểu Bạch bơi, Tiểu Bạch đã học được rồi ~"
"Bảo bối giỏi quá!" Tạ Vãn U dùng sức hôn lên đầu nhỏ của nó, lại xoa xoa nó một hồi, cảm thấy lông trên người đứa nhỏ bị hơi nước làm ướt, liền đứng dậy, đề nghị: "Hồ ly thúc thúc không ra, chúng ta về nhé?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận