Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 202 -




Phong Nhiên Trú: "... Cánh sẽ không tùy tiện bị hỏng."
Tạ Tiểu Bạch: "Lỡ như Tiểu Bạch mệt, không bay nổi thì sao?"
Phong Nhiên Trú thở dài: "Hạ cánh sớm, tìm chỗ nghỉ ngơi."
"Lỡ như Tiểu Bạch đang bay thì lông vũ trên cánh rụng thì sao?"
Phong Nhiên Trú: "... Chuyện đó sẽ không xảy ra."
"Lỡ như —"
Tạ Tiểu Bạch lại hỏi rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, Phong Nhiên Trú cảm thấy mình bị điên rồi, mới sẽ ở chỗ này trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của vật nhỏ này.
Hiện tại thời gian Phong Nhiên Trú phát độc không cố định, không nên rời khỏi Tạ Vãn U quá lâu, vì vậy hắn đưa Tiểu Bạch bay một lúc, cho nó nếm thử cảm giác bay ngọt ngào, rồi mới đưa nó trở về rừng trúc.
Sau khi hạ cánh, Tiểu Bạch không còn chê lông mình xấu nữa, nó vô cùng nâng niu quay đầu liếm những chiếc ống lông chưa mọc đủ, đầy mong đợi nói: "Các ngươi phải nhanh chóng mọc tốt nhé, tốt nhất là mọc đẹp như lông của hồ ly thúc thúc! Sau đó có thể đưa Tiểu Bạch bay lên trời tìm thần tiên rồi!"
Phong Nhiên Trú đột nhiên nói bên cạnh: "Không nhất thiết phải mọc giống như cánh của hồ ly thúc thúc."
Tạ Tiểu Bạch nghe vậy, lập tức bị đả kích nặng nề: "Tại sao?"
Phong Nhiên Trú cúi mắt nhìn nó, trong mắt là cảm xúc mà Tiểu Bạch không hiểu được: "Cánh của hồ ly thúc thúc... bị nhuộm đen, con thì khác, cánh của con sẽ đẹp hơn."
Tạ Tiểu Bạch lập tức tức giận: "Là ai đã nhuộm đen cánh của hồ ly thúc thúc? Có phải do kẻ xấu làm không!"
"Là kẻ xấu làm.” Đôi mắt Phong Nhiên Trú trở nên sâu thẳm, cúi đầu, dùng trán chạm vào đầu nhỏ của nó: "Tuy nhiên, hồ ly thúc thúc nhất định sẽ tự tay báo thù."
Tiểu Bạch ngây thơ nhìn hắn, có vẻ hiểu mà không hiểu.
"Trước tiên đừng nói về chuyện này nữa.” Giọng điệu Phong Nhiên Trú thay đổi: "Tiểu Bạch phải hứa với hồ ly thúc thúc là không được nói chuyện hồ ly thúc thúc có cánh cho nương biết, có được không?"
Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu: "Đây cũng là bí mật của hồ ly thúc thúc sao?"
Phong Nhiên Trú khẽ "ừ" một tiếng: "Nếu nương con biết chuyện này... thì sau này hồ ly thúc thúc không thể đưa con bay được nữa."
Tạ Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc, mới gật đầu: "Được rồi, Tiểu Bạch hứa với hồ ly thúc thúc, sẽ không nói chuyện này với nương."
Phong Nhiên Trú giơ một chân trước ra: "Đập móng vuốt thề."
"Được!" Tạ Tiểu Bạch hạ quyết tâm, giơ chân trước nhỏ lên, vỗ vào chân to của hồ ly thúc thúc.
...
Tạ Vãn U đang nằm trên ghế bập bênh trong sân chờ Phong Nhiên Trú và Tiểu Bạch trở về, bên ngoài đột nhiên có người ầm ầm xông vào: "Tiểu muội, hôm nay giới tu chân lại xảy ra một chuyện động trời! Muội có muốn nghe không!"
Tạ Vãn U vừa nghe thấy giọng nói này, liền biết Lạc Như Hi mang theo chuyện bát quái đến, lập tức hứng thú chống người dậy, nhiệt tình rót cho Lạc Như Hi một tách trà: "Tỷ còn chờ gì nữa? Nói đi!"
Lạc Như Hi một hơi uống cạn tách trà này, mặt đỏ bừng nói: "Hôm nay ta đến Phù Phong Các, muội đoán ta đã nhìn thấy gì? Lệnh truy nã của Ma Tôn đã bị gỡ xuống!"
Tạ Vãn U kinh ngạc: "Có người tìm thấy Ma Tôn rồi sao?"
"Đúng vậy! Người đó tự xưng đã phát hiện ra tung tích của Ma Tôn, lập tức bị người của Tiên Minh mời vào phòng khách!"
Lạc Như Hi đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Muội đoán xem bây giờ Ma Tôn đang ở đâu? Chắc chắn muội không thể ngờ được hắn đã làm gì đâu!"
Những lời này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, trực tiếp làm Tạ Vãn U choáng váng.
Ma Tôn bị phát hiện rồi sao?
Vậy Phong Nhiên Trú chẳng phải là...
Tạ Vãn U nuốt nước bọt, nửa kinh ngạc, nửa chút hả hê hỏi: "Không thể nào... ở trong Bích Tiêu Đan Tông đi?"
Biểu cảm của Lạc Như Hi đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.
Tạ Vãn U tưởng Phong Nhiên Trú thực sự đã bại lộ, trong lòng điên cuồng chỉ trích.
Rốt cuộc hắn bị phát hiện như thế nào? Gần đây hắn không phải vẫn luôn ở bên cạnh nàng để giải độc sao! Không có lý do gì để bại lộ cả?
Tạ Vãn U thật sự không hiểu, đang chờ câu trả lời của Lạc Như Hi, thì thấy Lạc Như Hi "phụt" một tiếng, sau đó bật cười ha ha!
"Tiểu sư muội, muội cũng quá biết suy nghĩ đi! Sao Ma Tôn có thể ở trong Bích Tiêu Đan Tông của chúng ta chứ? Ha ha ha ha! Đoán bừa cũng không thể đoán ra điều vô lý như vậy, muội nói đùa thật là buồn cười!"
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U ngây người.
Tạ Vãn U sững sờ.
Ý của sư tỷ là Ma Tôn xuất hiện ở nơi khác sao?
Sao có thể chứ!
Đầu Tạ Vãn U như muốn nổ tung, nàng đang cố gắng suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu thì bỗng thấy một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt.
Không biết Phong Nhiên Trú đã quay về từ bao giờ, đang đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Bạch đi bên cạnh hắn, tò mò nghiêng đầu nhìn dì cười rất lớn, có vẻ như đang thắc mắc tại sao dì lại vui như vậy.
Tạ Vãn U: "..."
Thế này thì hay rồi, nghi phạm chính Phong Nhiên Trú cũng xuất hiện.
Sao lại có thể xảy ra tình tiết éo le như vậy chứ!
Nhưng Lạc Như Hi hoàn toàn không biết gì, vẫn đang cười ngặt nghẽo trước mặt Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú cũng chẳng hề bị ảnh hưởng, nhã nhặn bước tới, thậm chí còn chủ động hỏi Lạc Như Hi: "Nếu vậy, rốt cuộc Ma Tôn đang ở đâu?"
"Là Phong sư đệ à." Lạc Như Hi xoa mặt, cố nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Theo lời của tu sĩ cung cấp manh mối, hắn đã phát hiện ra tung tích của Ma Tôn ở một môn phái nhỏ."
Nói đến chuyện này, Lạc Như Hi hít sâu một hơi, cau mày nói: "Môn phái đó tên là Thiên Dương Môn, tối hôm trước Ma Tôn đã tập kích Thiên Dương Môn, cả môn phái... không một ai sống sót, tu sĩ kia tình cờ đi ngang qua mới phát hiện ra vụ thảm án này."
Nghe nói thời gian là tối hôm trước, Tạ Vãn U sửng sốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận