Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 181 -




Trước khi nhóm đệ tử cuối cùng của Hợp Hoan Tông rời đi, bọn họ còn dặn dò Phong Nhiên Trú một trận, Phong Nhiên Trú cảm thấy phiền không chịu được, tùy tiện ứng phó mấy câu, cuối cùng cũng tiễn được người đi.
Tạ Vãn U cũng đến tiễn người, thấy hắn nhíu mày, không khỏi hỏi: "Tất cả sư huynh sư tỷ của ngươi đều đã đi, chỉ còn mình ngươi, ngươi không cảm thấy cô đơn sao? Sao lại cảm thấy bọn họ phiền phức?"
Phong Nhiên Trú nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, rất khinh thường: "Cô đơn? Ta không phải là đứa trẻ."
Tạ Tiểu Bạch đang ngồi trên vai Tạ Vãn U nhai thịt khô, nghe vậy, mơ hồ nghiêng đầu một cái: "?"
Con đường đi về chỉ có một lối, Tạ Vãn U chỉ có thể cùng Phong Nhiên Trú quay trở lại. Con đường núi lát đầy lá vàng, bước lên sẽ phát ra tiếng rít rít vui tai, Tạ Tiểu Bạch nằm trên vai Tạ Vãn U nhìn một lúc, cảm thấy rất thú vị, cũng muốn xuống đạp lên lá cây.
Tạ Vãn U liền để nó xuống đất, để nó tự do chơi đùa.
Vừa chạm đất, Tạ Tiểu Bạch liền chạy vui vẻ, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đi phía sau, nhìn nó vẫy đuôi chạy nhỏ, lá trên mặt đất bị nó đạp dẹp một cái, vui vẻ không thôi.
Chạy xa rồi, nó sẽ chạy trở lại, quấn quanh Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, đạp lên lá cây.
Phong Nhiên Trú không hiểu niềm vui của con nít: "Chỉ là đạp vài chiếc lá mà thôi, có gì vui?"
Tạ Vãn U đáp trả hắn: "Ngươi không phải trẻ con, tất nhiên là không hiểu."
Phong Nhiên Trú liếc mắt nhìn nàng, đúng lúc Tạ Tiểu Bạch phát hiện điều gì đó, hào hứng nói: "Nương ơi, nhìn này, là chiếc lá hình trái tim màu đỏ!"
"Thật sao? Để nương xem!" Tạ Vãn U cúi xuống, vươn tay ra, Tạ Tiểu Bạch cẩn thận đặt chiếc lá hình trái tim màu đỏ vào lòng bàn tay nàng, trong đôi mắt xanh xám tràn đầy ánh sáng: "Tình yêu của Tiểu Bạch đều tặng cho nương ~"
Chiếc lá kia thực sự rất đẹp, đỏ đều, không có chút tỳ vết nào, không có bất kỳ dấu hiệu thối rữa, Tạ Vãn U cẩn thận giữ lấy, ôm chặt bé con, dùng sức hôn một cái: "Cảm ơn tình yêu của bảo bối! Nương rất thích!"
Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Chỉ là một chiếc lá mà thôi, cũng đáng để ngươi vui mừng như vậy."
Nhưng vào lúc này, Tạ Tiểu Bạch kêu lên: "Còn một chiếc lá hình trái tim màu đỏ nữa!"
Tiểu Bạch ngay lập tức chạy lại, cắn lấy chiếc lá trong miệng, sau đó chạy chậm về, đưa chiếc lá màu đỏ đó đến dưới chân Phong Nhiên Trú, non nớt nói: "Hồ ly thúc thúc, tình yêu của Tiểu Bạch cũng dành cho thúc nè."
Lần này, Phong Nhiên Trú sững sờ. Hắn do dự một lúc, mới cúi xuống, nhặt chiếc lá lên.
Chỉ là một chiếc lá bình thường thôi, nhưng vật nhỏ này giống như đang cầm một món bảo vật tặng cho hắn... Trái lại có cảm giác không được chân thật.
Phong Nhiên Trú nhìn đi nhìn lại, không khỏi hơi cong khóe miệng, liếc nhìn bộ dạng cầu khen ngợi của Tiểu Bạch, hắn không được tự nhiên, cứng nhắc nói: "... Tạm được."
Tạ Tiểu Bạch ngồi xổm nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: "Vậy hồ ly thúc thúc không giống như nương, cũng thưởng cho Tiểu Bạch một nụ hôn sao?"
Cái gì? Còn muốn hắn hôn nó giống như Tạ Vãn U?
Phong Nhiên Trú hoàn toàn cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm vật nhỏ đang nghiêng đầu nhìn mình.
Một hồi hắn lại cảm thấy chuyện này thật vô lý, một hồi lại thấy cũng không sao, hắn đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng đưa tay về phía Tạ Tiểu Bạch.
Nhưng Tạ Tiểu Bạch hiểu lầm sự im lặng kéo dài của hắn, hắn đưa tay ra, nó nằm vật xuống đất, giơ chân về phía Phong Nhiên Trú, miễn cưỡng nói: "Hồ ly thúc thúc đã không muốn thưởng cho Tiểu Bạch một nụ hôn, vậy thì khen thưởng cho hồ ly thúc thúc ngửi xem chân Tiểu Bạch có hôi không ~"
Phong Nhiên Trú đơ người: "???"
Tạ Vãn U: "Phụt —- Hahahaha!"
Trán Phong Nhiên Trú nổi đầy gân xanh.
Hắn hoàn toàn không ngờ, đã trôi qua một khoảng thời gian, vật nhỏ này vẫn còn nhớ việc bắt hắn ngửi chân nó!
Phong Nhiên Trú lập tức rụt tay về, không chút do dự từ chối: "Không ngửi!"
Tạ Tiểu Bạch lập tức chạy đến, níu lấy vạt áo hắn, đáng thương cầu xin: "Cầu hồ ly thúc thúc mà, chân có hôi hay không, với Tiểu Bạch mà nói rất quan trọng đó!"
"Cầu ta cũng vô dụng, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi.” Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Hơn nữa cho dù thật sự hôi, cũng không ảnh hưởng đến việc nương ngươi ôm ngươi hôn tới tấp."
Tạ Vãn U cười đến đau bụng, lưng cũng thẳng không nổi.
Tạ Tiểu Bạch thấy hồ ly thúc thúc không hề lay động, chân trước níu lấy vạt áo hắn lắc lư: "Chỉ ngửi một cái thôi! Hồ ly thúc thúc, thúc là thúc thúc tốt nhất trên đời này ~"
Phong Nhiên Trú cuối đầu nhìn nó: "Nịnh nọt cũng vô dụng, ta không bị mắc lừa đâu."
Nói xong, hắn nhấc chân bước về phía trước, Tiểu Bạch ngoạm lấy tà áo hắn không chịu buông, Phong Nhiên Trú bước một bước, nó cũng bị kéo lê về phía trước một chút.
Đứa trẻ bắt đầu giở trò vô lại, Phong Nhiên Trú vừa tức vừa buồn cười, cứ thế kéo nó đi một đoạn đường, cũng chẳng có ý định dừng lại.
"Hồ ly thúc thúc~ hồ ly thúc thúc~ Thúc đồng ý với Tiểu Bạch đi mà ~"
Bị làm phiền đến phát bực, Phong Nhiên Trú dừng bước, liếc nhìn vật nhỏ bên chân: "Được, nếu ngươi đuổi kịp ta, ta sẽ đồng ý với ngươi."
Vừa nói xong, hắn đã hóa thành hình dạng hồ ly trắng.
Tạ Vãn U chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngay sau đó một con hồ ly trắng từ trong ánh sáng lao ra, nhanh chóng chạy dọc theo con đường trên núi về phía trước.
Tạ Tiểu Bạch nghe lời hồ ly thúc thúc nói, lập tức tràn đầy ý chí đuổi theo: "Hồ ly thúc thúc, đợi Tiểu Bạch với!"
Hai động vật lông xù trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu, Tạ Vãn U ngẩn người, vội vàng chạy đuổi theo: "Tiểu Bạch! Đợi nương!"
Thoạt nhìn Tiểu Bạch chỉ to bằng bàn tay, nhưng tốc độ chạy lại cực kỳ nhanh, sức xông cũng mạnh, lúc lao ra ngoài trông chẳng khác nào một quả pháo nhỏ màu trắng, may mà hiện giờ tu vi của Tạ Vãn U đã là Kim Đan kỳ nên mới có thể không xa không gần bám theo nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận