Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 292 -




Tạ Vãn U khó khăn gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Nhưng vừa ra tay đã là loại tử thi này, quả thật quá thử thách tâm lý của người mới như nàng...
Tạ Vãn U nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh đeo găng tay tơ tằm, sờ vào con dao rọc lạnh ngắt.
Huyền Du Đạo Nhân cũng đeo găng tay, dùng những ngón taycầm lấy con dao rọc, đứng bên cạnh Tạ Vãn U, cắt nhát dao đầu tiên, làm mẫu cho nàng xem.
Tạ Vãn U trơ mắt nhìn thấy mặt cắt bị cắt ra chui ra mấy con giòi, cảm giác buồn nôn ập đến.
Có lẽ nàng phải mất cả tháng mới ăn lại được cơm.
Mặc dù vậy, Tạ Vãn U vẫn làm theo lời Huyền Du Đạo Nhân, hạ dao đầu tiên.
Tuy tâm trạng nàng có dao động, nhưng ra tay lại vô cùng vững vàng, điều này ít nhiều cũng liên quan đến việc nàng thường xuyên dùng kiếm.
Ai cũng biết, sau khi luyện kiếm ngày này qua ngày khác, tay của kiếm tu cũng vững không kém gì tay của đan sư.
Lúc vừa rạch một nhát, giòi đã bò ra ngay, Tạ Vãn U cố hết sức không để ý đến nó, tiếp tục cắt xác chết.
Huyền Du Đạo Nhân rất khen ngợi, đứng bên cạnh vỗ tay cười nói: "Đúng! Cứ như vậy, cắt nó đi! Hãy coi nó như xác chết của kẻ thù!"
Ông ta đang điên cuồng phát biểu, bỗng như có linh cảm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ.
Qua khe hở của cửa sổ hé mở, Phong Nhiên Trú nhìn ông ta với ánh mắt hờ hững.
Trong nháy mắt Huyền Du Đạo Nhân trợn tròn mắt, ông ta dạy đồ đệ tương lai của mình cách giải phẫu, thằng nhóc này theo đến đây làm gì!
Nó không thể rời xa đạo lữ của nó dù chỉ một khắc sao!
Huyền Du Đạo Nhân rất khó chịu với hành vi bám dính này, ông ta lao nhanh tới, kéo sập cửa sổ lại.
Cho ngươi rình trộm!
Tạ Vãn U giật mình vì tiếng đóng cửa sổ, quay đầu lại: "Đại sư, sao thế ạ?"
"Không sao đâu, sợ sâu bọ gì đó bay vào, đóng cửa sổ lại thôi." Huyền Du Đạo Nhân thản nhiên đi lại, nghiêm nghị khoan tay: "Nãy giờ chúng ta đang nói đến đâu rồi?"
Bên ngoài cửa sổ, Phong Nhiên Trú và đứa bé nhìn nhau.
Tạ Chước Tinh kéo kéo tay áo của Phong Nhiên Trú, thì thầm đề nghị: "Hồ ly thúc thúc, chúng ta lén mở cửa sổ ra?"
"Không được." Phong Nhiên Trú bế nó đi ra ngoài: "nương con thích nghi khá tốt, bây giờ chúng ta có thể đi rồi."
"?" Tạ Chước Tinh nghiêng đầu khó hiểu.
Nhưng rõ ràng là hồ ly thúc thúc tự mình quay lại mà...
Đứa bé có chút hoang mang, đầu óc nhỏ bé không hiểu được những khúc mắc trong đó, dứt khoát không nghĩ nữa.
Nó nhớ nương, nó đứng lên trên cánh tay của Phong Nhiên Trú, dùng móng vuốt ấn chặt vai hắn, mắt trông mong nhìn căn nhà đang dần xa.
Phong Nhiên Trú nhìn dáng vẻ này của nó, rất không hiểu: "Tối nay có thể gặp lại rồi, có gì mà không nỡ thế?"
Tạ Chước Tinh rung rung đầu tai, nghiêm túc nói: "Hồ ly thúc thúc cũng đến làm con của nương đi, thì sẽ biết vì sao Tiểu Bạch không nỡ."
"..."
Phong Nhiên Trú bị đứa bé này chọc cười, hắn vỗ nhẹ vào mông nó: "Nói chuyện kiểu gì thế, chẳng biết trên dưới gì cả."
Tạ Chước Tinh bị đánh vào mông, nó hừ hừ bò lên vai hồ ly thúc thúc, giấu mông vào chỗ hắn không đánh tới được, đắc ý rung rung đầu tai.
"..."
Thôi bỏ đi, hắn so đo với một đứa bé làm gì.
Phong Nhiên Trú bế nó về Ma cung, vào thư phòng của mình, đặt đứa bé lên bàn, để nó tự chơi, còn mình thì lật xem tin tức về giới tu chân do thám tử gửi về.
Tạ Chước Tinh thì xòe cánh bay xuống bàn, dựng đuôi lên, tò mò tuần tra lãnh địa của hồ ly thúc thúc.
Trên sàn có rất nhiều giấy vụn, Tạ Chước Tinh tiến lại gần đánh hơi, ngửi thấy mùi mực.
Hồ ly thúc thúc vứt rác bừa bãi, thật là mất vệ sinh!
Tạ Chước Tinh ngậm giấy vụn, quan sát xung quanh một lượt, phát hiện ra cái giỏ đựng giấy vụn, nó bay tới đó, cúi đầu, thả giấy vụn vào giỏ, rồi bay về, ngậm tiếp một tờ giấy vụn khác.
Nó hì hục vận chuyển giấy vụn qua lại, cuối cùng cũng dọn ra được một khoảng sạch sẽ, Tạ Chước Tinh ưỡn ngực tự hào nhìn chỗ đó, đang định nghỉ ngơi một lát thì bỗng một tờ giấy vụn "voẹt" một tiếng bay qua trước mắt nó, rơi xuống khoảng đất mà nó vừa dọn sạch.
Tạ Chước Tinh: "!!"
Nó nhìn về hướng tờ giấy vụn bay tới, phát hiện hồ ly thúc thúc vốn đang đọc sách đã không đọc nữa, mà cầm bút, bắt đầu vẽ gì đó.
Vẽ được vài nét, hắn có vẻ không hài lòng, cáu kỉnh vo tờ giấy lại, vứt ra ngoài.
Khu vực sạch sẽ đó lại xuất hiện thêm một tờ giấy vụn mới.
Tạ Chước Tinh há hốc mồm: "..."
Nó không nhịn được bay lên bàn, tò mò tiến lại gần xem, nhưng chỉ thấy một hình vẽ mà đứa bé không hiểu nổi: "Hồ ly thúc thúc, thúc đang vẽ gì thế?"
"Pháp khí," Phong Nhiên Trú liếc nhìn Tạ Chước Tinh, thấy nó ngây thơ không hiểu gì, dùng đầu bút lông chấm nhẹ lên đầu nó: "Biết pháp khí là gì không?"
“Biết chứ.” Tạ Chước Tinh ngồi xổm bên cạnh hắn, bị chọc cho nheo mắt, cố gắng cúi đầu nhìn xuống cổ mình: “Nương nói, đây cũng là pháp khí.”
“Cũng gần giống thế.” Phong Nhiên Trú nhéo lấy sợi dây chuyền trên cổ nó, sau khi Tạ Vãn U trả lại sợi dây chuyền này cho hắn, hắn đã đeo lại cho đứa nhỏ, nó có thể tạm thời che giấu hình dáng của đứa nhỏ, nhưng muốn qua mắt được những người kia, còn cần pháp khí cấp bậc cao hơn nữa.
Phong Nhiên Trú nói: “Chức năng của cái này quá ít, ta làm cho con một cái mới.”
Tạ Chước Tinh như hiểu ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Hồ ly thúc thúc vẽ ra pháp khí như thế nào, thì có thể làm ra pháp khí như thế đó sao?”
Phong Nhiên Trú đáp một tiếng, thêm vài nét bút trên giấy, dùng khóe mắt liếc nhìn nó, thấy đứa nhỏ kinh ngạc và kính trọng nhìn mình, không khỏi cong môi, cố ý nói: “Không phải cho không con đâu, giúp ta nhặt hết đống giấy vụn trên sàn rồi mới tặng cho con.”
Tạ Chước Tinh reo lên một tiếng, lập tức bay xuống tiếp tục nhặt giấy vụn.
Đáng tiếc tinh lực của đứa nhỏ có hạn, nhặt được một lúc thì mệt rồi, mơ mơ màng màng bay đến đầu gối Phong Nhiên Trú, buồn ngủ cuộn mình thành một cục tròn nhỏ.
Phong Nhiên Trú vừa vẽ hình vừa vuốt lông cho nó, lúc đầu nó còn phồng má gặm ngón tay hắn, sau đó thì ngủ say mất.
Phong Nhiên Trú cúi đầu nhìn đôi tai mềm mại rũ xuống của nó, dùng đầu ngón tay khẽ xoa xoa, nhìn bản vẽ trên bàn, không khỏi đau đầu.
Mải mê chơi đùa với đứa nhỏ, hình vẽ chẳng có tiến triển gì.
Phong Nhiên Trú thầm nhét bản vẽ thành một cục, ném xuống đất.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến chiều tối.
Tạ Vãn U từ hồ lạnh lẽo đi ra, cuối cùng cũng rửa sạch mùi tử thi trên người, nàng thay một bộ quần áo mới, thiết lập kết giới giữ nhiệt quanh người, bế Tiểu Bạch đang đợi nàng ở cửa, tự mình đến thư phòng.
Đợi nàng ngồi xuống đối diện, Phong Nhiên Trú đưa cho nàng hai mật hàm: “Tin tức hôm nay từ giới tu chân truyền về, ngươi xem đi.”
Tạ Vãn U một tay bế mèo nhỏ, tay kia cầm thư xem.
Xem xong, nàng mở to mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú: “Đây là sự thật?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận