Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 611 -




Miểu Nguyệt còn chưa kịp kinh ngạc vì đường đường là Đảo chủ đảo Bồng Lai lại đọc tiểu thuyết lộn xộn của mình, thì suýt nữa bị lời nói của Tạ Vãn U làm tức đến phun máu.
Miểu Nguyệt ở đầu bên kia tức giận đến phát điên: "Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện này sao! Ta đang bị người truy đuổi đấy, ngươi không lo lắng cho sự an nguy của ta thì thôi, vậy mà chỉ nghĩ đến chuyện thúc giục viết truyện!"
Thỏ nóng nảy thì cũng biết gào lên, Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, quay lại vấn đề chính: "Sư tỷ Miểu Nguyệt, ta muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết đấy, ta mới nhậm chức chưa được bao lâu, cho dù tạm thời che chở ngươi, sau này e cũng không chịu nổi sức ép từ phía Yêu tộc, không thể không giao ngươi ra."
Tình cảm thì tình cảm, nhưng là Đảo chủ, Tạ Vãn U cũng cần cân nhắc đến lợi ích của đảo Bồng Lai.
Miểu Nguyệt cũng biết tình cảm giữa hai người còn lâu mới đủ để Tạ Vãn U mạo hiểm đối đầu với Yêu tộc, vì vậy tự mình thêm phần cược vào giao dịch: "Chỉ cần ngươi giúp ta trốn một thời gian, ta sẽ tặng ngươi bảo vật của tộc Thỏ Nguyệt chúng ta!"
Tạ Vãn U không tin lắm: "Đây là bảo vật gia truyền của các ngươi, ngươi cứ tặng ta như vậy, tộc trưởng của các ngươi sẽ đồng ý sao?"
Miểu Nguyệt: "Hừ, ta chính là tộc trưởng đời tiếp theo của tộc Thỏ Nguyệt, cô nhóc, không ngờ đúng không!”
Tạ Vãn U: "..."
"Bọn họ bắt ta, không chỉ vì ta viết truyện kia.” Miểu Nguyệt cũng không đùa nữa, khó chịu nói: "Bây giờ là thời điểm quan trọng trong cuộc chiến giành ngôi thái tử, bọn họ cần dựa vào hôn nhân để kéo bè kết phái, tăng thêm sức mạnh để lên ngôi, bắt ta về cũng là để liên hôn, ngươi hiểu chứ."
"Hoặc còn thảm hơn cả liên hôn." Miểu Nguyệt thở dài: "Tộc Thỏ Nguyệt chúng ta đang bảo vệ pháp khí mở ra giới U Minh, rất nhiều người thèm muốn pháp khí này, nếu ta rơi vào tay bọn họ, bọn họ có thể sẽ dùng ta để uy hiếp tộc Thỏ Nguyệt, ép tộc trưởng giao ra pháp khí... Đến lúc đó, mọi thứ đều sẽ xong đời."
"Vì vậy, ta nghĩ, thà để bị cướp mất còn hơn tặng cho ngươi."
Hình như Miểu Nguyệt đã tìm được một nơi để trốn, tiếng gió biến mất, tiếng thở của nàng ấy rất nhỏ, giọng nói cũng hạ thấp: "Dù sao ngươi cũng là chủ nhân của kiếm Phất Sương, theo lời tiên đoán, đưa pháp khí cho ngươi chắc là không có vấn đề gì."
Tạ Vãn U còn muốn hỏi thêm, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mơ hồ truyền đến từ đầu dây bên kia: "Các ngươi đến bên kia tìm thử xem!"
Xem ra Miểu Nguyệt đã bị đuổi kịp.
Miểu Nguyệt không nói gì nữa, Tạ Vãn U sợ để lộ vị trí của nàng ấy nên cũng không lên tiếng, mà đứng bên hành lang suy nghĩ.
Nàng vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng lời nói của Miểu Nguyệt lại khơi dậy sự tò mò của nàng, thực sự khiến nàng động lòng.
Tại sao Miểu Nguyệt lại khẳng định như vậy, người khác cầm pháp khí của tộc Thỏ Nguyệt sẽ khiến mọi thứ đều “xong đời", còn nàng là chủ nhân của kiếm Phất Sương này cầm pháp khí thì lại không sao?
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng Miểu Nguyệt vì muốn được cứu nên cố tình bịa ra những lời này để dụ nàng.
Tính xác thực trong lời nói của Miểu Nguyệt còn phải xem xét, Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, thấy không thể vội vàng kết luận, phải bàn bạc với Phong Nhiên Trú trước đã.
Phong Nhiên Trú hiểu biết nhiều hơn về Yêu tộc, biết đâu lại từng nghe đến pháp khí mà Miểu Nguyệt nhắc đến.
Một lát sau, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy của Miểu Nguyệt lại vang lên: "Ngươi còn đó không?"
Tạ Vãn U cũng hạ giọng: "Ngươi trốn ra được rồi sao?"
"Chưa.” Giọng nói của Miểu Nguyệt lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Lần này người hoàng thất phái tới đều là những kẻ tàn nhẫn, e là ta không thoát được rồi."
Tạ Vãn U thầm thương tiếc cho nàng ấy, nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: "Hai tên lính Yêu tộc kia đã cố tình nhắc đến, muốn bắt sống, không được làm tổn thương một sợi tóc nào của ngươi, cho nên nếu như ngươi không chạy thoát được thì cứ ngoan ngoãn một chút, giữ sức."
Yêu tộc đang truy lùng dần dần tiến gần đến khu vực mà Miểu Nguyệt trốn, Miểu Nguyệt ôm đầu gối co ro một cục, gần như sắp sụp đổ, nghe Tạ Vãn U nói vậy mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút, giọng mũi hỏi nhỏ: "Vậy ngươi sẽ đến cứu ta sao?"
Vẫn chưa rõ hoàn cảnh Yêu giới như thế nào, Tạ Vãn U cũng không dám chắc chắn, chỉ an ủi nàng ấy: "Ngươi cố gắng cầm cự thêm một thời gian nữa, ta sẽ suy nghĩ."
Miểu Nguyệt không ép buộc, nàng ấy biết hiện tại Yêu giới hỗn loạn như thế nào, nếu xông vào Yêu giới mà không chuẩn bị đầy đủ thì chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm lớn.
Yêu giới vốn không phải là địa bàn của tu sĩ, huống hồ Yêu tộc lại bài ngoại, đối với con người cũng mang thái độ thù địch.
Miểu Nguyệt có thể hiểu được lựa chọn của Tạ Vãn U, càng hiểu thì nàng ấy càng cảm thấy khả năng được cứu của mình càng mong manh.
Liên lạc với Tạ Vãn U là nỗ lực đấu tranh cuối cùng của nàng ấy, nàng ấy đã chạy trốn trong giới tu chân lâu như vậy, đã đến đường cùng rồi.
Miểu Nguyệt hít mũi, nói với Tạ Vãn U: "Ta vẫn chưa viết xong phần sau, chắc cũng không thể sống để viết phần đó, hay là ta kể luôn phần kết cho ngươi nghe nhé?"
Tạ Vãn U từ chối thẳng thừng: "... Cảm ơn, ta muốn tự mình xem phần kết." Tự tác giả tiết lộ cũng không được!
Lúc này, một giọng nói mơ hồ lại truyền đến: "Ở đằng kia—"
Tiếp theo, là một loạt tiếng bước chân chỉnh tề đi đến, có thể thấy số lượng rất đông.
Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, hiển nhiên là những tên lính truy bắt Miểu Nguyệt đã tiến gần đến nơi ẩn náu của Miểu Nguyệt.
Dù sao cũng không thể chạy thoát, Miểu Nguyệt đã nằm chờ chết, bình tĩnh nói: "Tạm biệt, thế giới tươi đẹp này, nếu có kiếp sau, ta muốn làm một con thỏ ở giới tu chân."

Bạn cần đăng nhập để bình luận