Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 186 -




Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, Tiểu Bạch lại bắt đầu cần cù tưới nước cho những ngọn cỏ đó.
Phong Nhiên Trú: "..."
Cảm giác bị lừa, ngày càng mãnh liệt.
Hắn không tin tà, lại tiến lên giúp đỡ.
Lần này Phong Nhiên Trú được Tiểu Bạch phân cho một cái muỗng, chỉ phụ trách tưới nước cho một bụi cỏ.
Phong Nhiên Trú cảnh giác đầy mình, không ngờ vừa mới đến gần bụi cỏ đó, một mùi hôi thối xộc vào mũi khiến hắn liên tục hắt hơi ba cái.
Phong Nhiên Trú bịt mũi, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Bạch! Đây là thứ gì!”
Tiểu Bạch nhanh chóng trốn xa: “Đây là cỏ thối, phải tưới năm muỗng nước, hồ ly thúc thúc đừng đếm nhầm nha.”
Phong Nhiên Trú: “…”
Xác nhận, hắn lại bị nhóc con này lừa rồi.
Tiểu Bạch thấy hồ ly thúc thúc thả cái muỗng xuống, sắc mặt âm trầm đi về phía mình, nó làm chuyện xấu nên chột dạ, lập tức quay người, bốn chân cử động muốn chuồn đi.
Đương nhiên nó chạy không lại Phong Nhiên Trú, cuối cùng bị Phong Nhiên Trú xách cổ, khóc lóc kiểm điểm lỗi lầm của mình.
Phong Nhiên Trú giám sát bên cạnh, ép buộc nhóc con bụng dạ xấu xa kia tưới năm muỗng nước cho đám cỏ thối kia.
Nhìn Tiểu Bạch cũng bị thối đến hắt xì ba cái, Phong Nhiên Trú mới thấy hả giận.
Dạo qua linh điền, Tiểu Bạch lại xúi giục Phong Nhiên Trú đến ven suối bắt cá, Phong Nhiên Trú mới biết, lọ sâu kia là dùng để bắt cá.
Suối rất nông, cá trong suối cũng rất nhỏ, đủ để Tiểu Bạch bắt chơi, nhưng Phong Nhiên Trú lại chẳng thèm để mắt, chỉ ngồi bên cạnh, hờ hững nhìn đứa nhỏ bắt cá.
Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ tí hon, sao nó lại tràn trề năng lượng đến thế?
Hồi nhỏ hắn có giống nó không?
Phong Nhiên Trú cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu vừa lóe lên vài hình ảnh rời rạc, đầu hắn liền đau nhói.
Phong Nhiên Trú ấn ấn giữa mày, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt.
“Hồ ly thúc thúc, thúc thúc không sao chứ?”
Tiểu Bạch chú ý tới sự khác thường của hồ ly thúc thúc, cũng không bắt cá nữa, vội vàng lên bờ, lo lắng nhìn Phong Nhiên Trú: “Hồ ly thúc thúc mệt rồi sao, vậy chúng ta mau về thôi!”
Phong Nhiên Trú nhắm mắt: “Không cần lo cho ta, tiếp tục bắt cá của ngươi đi.”
Lần này Tiểu Bạch nói gì cũng không bắt nữa, nó cắn góc áo Phong Nhiên Trú, nhất quyết bắt hắn về Ngọc Anh điện nghỉ ngơi.
Nhóc con này quậy phá cả buổi sáng rồi, đúng là nên nghỉ ngơi một chút, Phong Nhiên Trú thuận theo ý nó, cùng nó về Ngọc Anh điện.
Tạ Vãn U đã chuẩn bị bữa trưa cho Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú bày từng món ra, để Tiểu Bạch ăn ở một bên, còn mình ngồi trên bệ cửa sổ, móc ra một túi linh thạch.
Đang cầm một viên linh thạch định đưa vào miệng, Phong Nhiên Trú đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt tò mò, quay đầu lại, phát hiện là Tiểu Bạch đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong lòng Phong Nhiên Trú khẽ động, đưa viên linh thạch kia về phía nó: “Ăn không?”
Tiểu Bạch hơi do dự, nương nói, chuyện cánh và sừng không được nói cho người khác biết, vậy chuyện ăn đá, có thể nói không?
Phong Nhiên Trú nhận ra sự cảnh giác của nó, đưa linh thạch vào miệng, ánh mắt lóe lên: “Ta cũng ăn linh thạch.”
Mắt Tiểu Bạch sáng lên.
Trên đời còn có một hồ ly thúc thúc cũng ăn đá, vậy bí mật của bọn họ giống nhau rồi!
Nó không còn là đứa trẻ kỳ lạ thích ăn đá nữa!
Phong Nhiên Trú thấy nhóc con kia vẫy đuôi, lại lấy ra một viên linh thạch đưa cho nó: “Ăn cùng ta.”
Lần này Tiểu Bạch do dự một chút, ngậm lấy viên linh thạch, dùng móng vuốt ôm lấy, ngồi bên cạnh hắn, gặm từng miếng nhỏ.
Gặm một lúc, nó hơi kỳ lạ nhìn viên đá này.
Sao nó cảm thấy viên đá này không giống với viên đá nương đưa cho nó ăn?
Hình như thơm hơn một chút… ăn cũng no hơn.
Thấy nó ăn hết một viên, Phong Nhiên Trú đưa viên tiếp theo, lần này Tiểu Bạch lắc đầu, xoa xoa bụng: “Hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch no rồi.”
Phong Nhiên Trú nhíu mày: “No rồi sao?”
Hắn ăn mấy trăm viên linh thạch cực phẩm cũng không có cảm giác no, nhóc con này mới ăn một viên linh thạch cực phẩm thôi mà, thế mà đã no rồi?
Tiểu Bạch gật đầu, đột nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ, ngáp một cái: “Hồ ly thúc thúc, buồn ngủ.”
Phong Nhiên Trú giật mình, đưa tay đỡ lấy nó, mới không để nhóc con này ngã nhào xuống đất.
Nhìn lại Tiểu Bạch, thì ra nó đã ngủ mất rồi.
Phong Nhiên Trú thăm dò linh khí trong cơ thể nó, hóa ra là nó hấp thụ quá nhiều linh khí tinh khiết cùng một lúc, có hơi khó tiêu hóa.
Phong Nhiên Trú nâng nó trong tay, dùng sức mạnh của mình giúp nó tiêu hóa những linh khí kia.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái chưa từng có, không nhịn được phát ra tiếng kêu gừ gừ.
Phong Nhiên Trú đưa sức mạnh vào cơ thể nó, cũng có một cảm giác liên kết kỳ lạ.
Chưa kịp nghĩ thông suốt đó là gì thì tay hắn đột nhiên chạm vào một thứ gì đó trên cổ của Tiểu Bạch.
Phong Nhiên Trú sửng sốt, phát hiện đó là một sợi dây chuyền.
Trước đây, Phong Nhiên Trú đã vuốt ve cổ của nó nhiều lần, khi đó trên cổ của Tiểu Bạch không có bất kỳ đồ trang sức nào, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một sợi dây chuyền?
Là pháp khí.
Phong Nhiên Trú nghĩ đến từ này, đưa tay về phía sợi dây chuyền đó, muốn xem rõ hình dáng của sợi dây chuyền.
Phong Nhiên Trú nhẹ nhàng móc sợi dây chuyền đó ra, chăm chú quan sát, sau khi xem xét kỹ viên đá quý màu đỏ và hoa văn khảm trên đó, đồng tử của hắn co lại, trong đầu đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
Sợi dây chuyền này trông quen quen.
Hắn biết mình đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này ở đâu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Phong Nhiên Trú day day ấn đường, ánh mắt hơi trầm xuống, đầu ngón tay chậm rãi xoa viên đá quý màu đỏ, tỉ mỉ cảm nhận cảm xúc còn sót lại trong tiềm thức, cố gắng nắm bắt một số manh mối nhỏ trong ký ức hỗn loạn phức tạp.
... Đó là sát khí tràn ngập trời đất, xen lẫn sự nhục nhã và tức giận khó nói thành lời, cảm xúc tiêu cực vô cớ này mãnh liệt đến nỗi như lửa độc, thiêu đốt từ đầu ngón tay đến tận tim.

Bạn cần đăng nhập để bình luận