Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 426 -




Nếu là vài năm trước, có lẽ Dung Tri Vi hoàn toàn không thể ngờ được, tương lai mình và tiểu sư muội còn có thể nằm trên một chiếc giường để ngủ.
Trước đây nàng ấy chưa từng ngủ chung giường với bất kỳ ai... nhưng bây giờ Dung Tri Vi ngủ cùng Tạ Vãn U và đứa bé, đột nhiên cảm thấy, cảm giác này cũng không tệ.

Dạo gần đây Yến Minh Thù cảm thấy đại sư tỷ và tiểu sư muội ngày càng kỳ lạ.
Lúc trước sư tỷ không thích sư muội, thời gian gần đây lại thường xuyên ở bên sư muội?
Hơn nữa theo như hắn ta nghe được, tối qua sư tỷ và sư muội lại ngủ trên một chiếc giường??
Từ bao giờ mối quan hệ giữa họ đã thân mật đến mức này?
Yến Minh Thù không hiểu nổi, Yến Minh Thù vô cùng chấn động.
Nhân lúc sư muội đến chỗ sư bá Huyền Minh lấy thuốc cho sư tôn, Yến Minh Thù tranh thủ hỏi Dung Tri Vi, Dung Tri Vi mặt nghiêm túc: “Sư muội rất tốt, sau này không được phép nói xấu sau lưng muội ấy nữa.”
Yến Minh Thù: “???” Chỉ là hỏi sư tỷ có bị chuốc thuốc gì không thôi mà, hắn ta đã bao giờ nói xấu sư muội đâu!
Dung Tri Vi mặt không đổi sắc đi qua bên cạnh hắn ta, chuẩn bị đi luyện kiếm.
Bên kia, Tạ Vãn U đi đến đỉnh núi nơi sư bá Huyền Minh đang ở, sau khi đề cập đến mục đích đến đây, nàng cùng sư bá Huyền Minh đi lấy dược liệu, còn Tạ Chước Tinh thì ở lại cửa, dùng chân móc quả cầu nhỏ mà sư bá Huyền Minh đưa cho để chơi.
Nó vừa hung hăng cắn mạnh quả cầu, thì bỗng nhiên trên người nó phủ xuống một bóng đen.
Tạ Chước Tinh ngẩng đầu lên, thấy một thúc thúc xa lạ.
Thúc thúc xạ lạ này đang cúi người, mỉm cười hỏi nó: "Là Tiểu Bạch đúng không, thúc thúc có thể hỏi một chút, cha của con là ai không?"
Cái mũi hồng của Tạ Chước Tinh khẽ động đậy, sau đó "cạch" một tiếng, quả cầu nhỏ trong miệng nó rơi xuống đất.
"Đôi mắt của con rất giống với Ngũ sư thúc.” Thúc thúc xa lạ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, giọng nói gần như mang theo sự dụ dỗ: "Cha của con có quan hệ gì với Ngũ sư thúc không?"
Tạ Chước Tinh ngơ ngác ngước nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, quả bóng nhỏ rơi xuống đất tiếp tục lăn, đập vào mũi giày của người kia, người kia cúi đầu nhặt quả bóng lên, đưa đến trước mặt nó, nở nụ cười thiện ý: "Nếu cha con không ở đây thì ở đâu?"
Đôi mắt xanh xám trong suốt của Tạ Chước Tinh phản chiếu bóng hình của người kia, nó hé miệng, khẽ nói: "Cha con..."
Hướng Quân Trạch gật đầu, khích lệ nhìn nó.
Dưới ánh mắt của người kia, đôi mắt xanh xám của đứa bé nhanh chóng phủ lên một tầng hơi nước long lanh, Hướng Quân Trạch sững người, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đứa bé trước mặt đột nhiên mếu máo, vô cùng đau buồn khóc òa lên.
Đúng lúc Hướng Quân Trạch đang bối rối vì đứa bé bị mình chọc khóc, lúng túng cố gắng dỗ dành nó thì Huyền Minh Đạo Nhân và Tạ Vãn U nghe thấy tiếng khóc của đứa bé nhanh chóng từ trong điện xông ra.
"Chuyện gì thế này!" Huyền Minh Đạo Nhân phát hiện Nhị đệ tử đang ngồi xổm trước đứa bé đang khóc nức nở, vẻ mặt còn chút hoang mang và hoảng sợ, lập tức phùng mang trợn mắt nói: "Có phải con đang bắt nạt Tiểu Bạch đúng không!"
Hướng Quân Trạch trăm miệng cũng không giải thích được: "Con… Con không có mà sư tôn!"
Huyền Minh Đạo Nhân không kịp nghe lời biện hộ của gã, nhanh chóng đẩy Tạ Vãn U đang đau lòng tiến lên sang một bên, ôm đứa bé vào lòng như bảo bối, vừa lay vừa dịu giọng dỗ dành: "Sao thế bảo bối, có phải thúc thúc này bắt nạt con không? Nói với gia gia, gia gia sẽ đòi lại công bằng cho con."
"Thúc thúc, thúc thúc nói..." Tạ Chước Tinh khóc nấc lên, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống, làm ướt bộ lông mềm mại trên người nó, Huyền Minh Đạo Nhân đau lòng không thôi, vừa dùng góc áo lau nước mắt cho nó, vừa dịu giọng hơn: "Đừng khóc, đừng khóc, tội nghiệp quá, từ từ nói, có gia gia chống lưng cho con đây."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới từ từ nín khóc, nhưng tiếng nấc vẫn chưa dừng lại ngay, nó chớp mắt nhìn Hướng Quân Trạch, đôi mắt đỏ hoe mếu máo nói: "Thúc thúc nói, cha của Tiểu Bạch đã không còn nữa, Tiểu Bạch là đứa bé không có cha."
"Cái gì!" Huyền Minh Đạo Nhân lập tức mở to mắt, không tin nhìn Nhị đệ tử, cố kìm nén cơn giận nói: "Quân Trạch, sao con có thể nói những lời độc ác như vậy với một đứa bé!"
"Sư tôn, con bị oan!" Hướng Quân Trạch cũng sửng sốt, rõ ràng gã chỉ hỏi Tiểu Bạch cha của nó có ở đây không, sao lại bị nó hiểu lầm thành ý này? Gã vội vàng giải thích: "Làm sao con có thể nói những lời như vậy, con chỉ hỏi nó, cha của nó là ai thôi..."
Gã vừa nhắc đến, Huyền Minh Đạo Nhân càng tức giận hơn: "Đây là điều có thể hỏi sao! Ai mà không biết Tiểu Bạch nó..."
Vì đứa bé vẫn còn ở đây, nên Huyền Minh Đạo Nhân kịp thời dừng lại, vẻ mặt khó coi xoa xoa đầu đứa bé.
Tạ Vãn U đứng bên cạnh cũng hơi đổi sắc mặt, ánh mắt dò xét nhìn Hướng Quân Trạch.
Lúc này Tạ Chước Tinh hít mũi nói: "Thúc thúc còn nói... Mắt của Tiểu Bạch rất giống với Ngũ sư thúc của thúc thúc, muốn Tiểu Bạch nhận Ngũ sư thúc làm cha..."
Huyền Minh Đạo Nhân sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, đứa bé này gọi Tạ Vãn U là nương, nếu để nó nhận Ngũ sư đệ làm cha... thì thứ bậc sẽ loạn thành cái dạng gì!
Nhị đệ tử của ông, rốt cuộc từ khi nào lại trở nên không thể hiểu như vậy?
Huyền Minh Đạo Nhân cau chặt mày, trong mắt cũng chứa đầy tức giận: "Ta thấy ngươi đúng là hồ đồ rồi! Đi đến Tư Qua Nhai suy nghĩ ba ngày, đợi khi đầu óc tỉnh táo rồi hãy quay lại!"
Sắc mặt của Hướng Quân Trạch thay đổi hoàn toàn, gã chỉ vào Tạ Chước Tinh, kích động nói: "Sư tôn, nó nói bậy! Ta không nói những lời đó, là do nó hiểu sai thôi —— Tiểu Bạch, ngươi còn nhỏ như vậy, sao có thể làm đứa bé hư nói dối được, ngươi nói cho sư tôn biết, ta vừa hỏi ngươi cái gì, ta rõ ràng chỉ hỏi ngươi, ngươi có phải có quan hệ gì với Ngũ sư thúc hay không..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận