Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 682 -




Đôi mắt của Tạ Vãn U sáng lên, tiến lại gần nắm lấy tay hắn: "Như vậy không phải rất tốt sao, nếu chúng ta ký khế ước, chẳng phải chàng không cần lo lắng về vấn đề phát bệnh nữa sao?"
"Nào có đơn giản như vậy.” Phong Nhiên Trú đẩy mặt nàng ra, hơi nheo mắt lại: "Khế ước bổn mệnh, bản chất là khế ước cùng sống cùng chết, nó chỉ có thể đảm bảo một bên khi bị thương chí mạng sẽ còn giữ lại một hơi thở, chứ không đảm bảo sẽ sống, hơn nữa nếu một bên chết, bên kia cũng sẽ chết theo."
"Tạ Vãn U, nàng tưởng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này sao.” Đôi mắt Phong Nhiên Trú trở nên u ám hơn đôi chút: "Nhưng sự thật là, nếu mười mấy năm sau vẫn không có thuốc giải, ta sẽ chết, sau đó còn sẽ kéo cả nàng chết theo."
"Một khi khế ước bổn mệnh có hiệu lực, sẽ không có cách nào hủy bỏ."
Rủi ro quá lớn, hắn không dám đánh cược.
"Hơn nữa.” Phong Nhiên Trú nói: "Linh căn của chúng ta tương khắc, ta là hỏa, nàng là băng, sau khi ký khế ước, chúng ta không những không dùng được năng lực của đối phương, mà còn có khả năng gây ra xung kích đối với linh căn của đối phương. Bởi vì sau khi kết khế ước, sức mạnh của chúng ta cũng sẽ được chia sẻ, không thể dung hợp được, sẽ xung đột, đây là một vấn đề khó không thể giải quyết."
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U thất vọng chống cằm, nghe Phong Nhiên Trú tiếp tục nói: "Hơn nữa còn có một vấn đề quan trọng nhất."
Tạ Vãn U ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú, trên mặt Phong Nhiên Trú xuất hiện những đường ma văn yêu dị màu đen, hắn kéo ngón tay Tạ Vãn U, để đầu ngón tay nàng chạm vào Ma văn của mình.
"Ta đã nhập ma rồi.” Phong Nhiên Trú từ từ nói: "Khế ước bổn mệnh, sẽ truyền tâm ma của ta cho nàng, đến lúc đó, nàng làm sao có thể bảo vệ vững chắc đạo tâm của mình?"
Tạ Vãn U ngây ra: "Ta có Thanh Tâm Kinh cũng không được sao?"
Phong Nhiên Trú lắc đầu: "Khó nói lắm."
Tạ Vãn U không nói nên lời, nằm bò ra bàn nghĩ ngợi một lúc, lại tìm ra thêm nhiều vấn đề hơn: "Hơn nữa chàng dùng ma khí, ta dùng linh lực, chỉ riêng hai loại sức mạnh này đã xung đột rồi, nghĩ như vậy, quả thực không khả thi."
Phong Nhiên Trú lại nói: "Cái này cũng không phải là vấn đề lớn nhất, thực ra trên người tacó hai loại sức mạnh, ma khí và linh lực đều có cách vận hành khác nhau."
Lúc này Tạ Vãn U mới hiểu ra: "Vậy nên lúc trước khi chàng mất trí nhớ đi vào Bích Tiêu Đan Tông, chúng ta lại không nhìn ra được thân phận Ma tu của chàng, là vì lý do này sao?"
Phong Nhiên Trú "Ừ" một tiếng.
Tạ Vãn U rất ham hiểu biết hỏi: "Ta có một câu hỏi, chàng làm sao có thể để hai loại sức mạnh đối lập cùng vận hành được?"
Phong Nhiên Trú trả lời đơn giản: "Thần thú hỗn huyết, thể chất đặc biệt."
Được rồi...
Tạ Vãn U sờ sờ cằm: "Nếu như vậy, con đường bảo vệ tính mạng bằng khế ước bổn mệnh coi như không đi được rồi, chỉ có thể coi như là phương án ứng phó thôi."
Ví dụ như một trong hai người sắp chết, lúc đó cứ ký khế ước để bảo vệ tính mạng trước, những vấn đề khác sau này nói sau.
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nhắc đến: "Thực ra ta cũng có thể dùng lửa của chàng."
Phong Nhiên Trú: "?"
"Chàng quên rồi sao, ta có thể dùng lửa của Tiểu Bạch để luyện đan.” Tạ Vãn U đi vòng ra sau lưng hắn, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve Ma văn trên mặt hắn: "Biết đâu cũng có thể dùng của chàng thì sao?"
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một chút: "Nhưng ta không thể dùng băng của nàng."
"Ừm, đúng là vậy." Tạ Vãn U không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười lên.
Phong Nhiên Trú nắm lấy ngón tay nàng: "Cười cái gì?."
Tạ Vãn U nhếch miệng: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một trò chơi, rất phù hợp với tình huống hiện tại của chúng ta."
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn thực sự không hiểu, đầu óc Tạ Vãn U rốt cuộc cấu tạo như thế nào.
Lúc này Tạ Vãn U lại trở nên nghiêm túc, quay trở lại vấn đề chính: "Không nói đến khế ước bổn mệnh nữa, lúc ta ở cấm địa Thái Vi Cung, thực ra đã kích hoạt một ảo cảnh, ta nhìn thấy trong ảo cảnh, thực ra Nghiệt Kính Đài đã bị người ta lấy đi."
Phong Nhiên Trú quay đầu nhìn nàng: "Có nhìn thấy bị ai lấy đi không?."
Tạ Vãn U thở dài: "Một bóng hình rất mơ hồ, nhưng về thân phận của hắn, ta có một chút suy đoán, nhưng ta vẫn không nghĩ ra, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây."
Phong Nhiên Trú nghe Tạ Vãn U mô tả, không khỏi cau mày: "Hắn là ai?"
Tạ Vãn U quấn ngón tay vào mái tóc bạc của hắn, im lặng một lúc.
Nếu bây giờ nàng nói với Phong Nhiên Trú, có khả năng là Nghiệt Kính Đài do Tiểu Bạch khi trưởng thành lấy đi... liệu Phong Nhiên Trú có cho rằng nàng bị điên không?

Cuối cùng, Tạ Vãn U vẫn vòng vo, định từ từ thăm dò mức độ chấp nhận của Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U chậm rãi nói: "Trước đây ta hỏi Cung chủ, Nghiệt Kính Đài có thể cho người ta xuyên qua thời gian, thực ra là có lý do."
Phong Nhiên Trú không nói gì, ra hiệu bằng ánh mắt bảo nàng tiếp tục nói.
Tạ Vãn U lại càng lắp bắp: "Bởi vì ta cảm thấy người lấy đi Nghiệt Kính Đài, có chút giống, giống..."
Phong Nhiên Trú thấy nàng khó xử như vậy, chỉ có thể là người nàng gặp ngoài dự đoán, hắn đột nhiên hiểu ra, cau mày nói: "Giống ta?"
"Không phải..." Tạ Vãn U suýt nữa không giữ được, cũng không lắp bắp nữa, chỉ là giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: "Rất giống... Tiểu Bạch."
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc: "Không bằng nàng nói giống ta thì hơn... Tại sao Tiểu Bạch lại đi lấy Nghiệt Kính Đài, nó mới bốn tuổi, với lại không thể xuất hiện vào trăm năm trước..."
Cũng vào lúc này, Phong Nhiên Trú mới hiểu ra, tại sao Tạ Vãn U lại hỏi Cung chủ về khả năng xuyên qua thời gian của Nghiệt Kính Đài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận