Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 59 -




Thấy thêm một người thích động vật nhỏ bị Tiểu Bạch mê hoặc, mặt ngoài Tạ Vãn U vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế đã không nhịn được hơi cong khóe miệng: "Là bé con nhà ta, tên là Tiểu Bạch."
Tạ Vãn U vừa nói vừa chọc vào chân của Tiểu Bạch, cười hỏi: "Tiểu Bạch, con có muốn nói gì với dì này không?"
Lạc Như Hi lập tức nở nụ cười như mẹ hiền, lấy một miếng bánh sữa dừa dụ dỗ: "Tiểu Bạch đáng yêu, dì cho con ăn bánh sữa dừa nhé ~"
Tiểu Bạch không nghe ra ác ý trong giọng nói của Lạc Như Hi, gan cũng lớn hơn một chút.
Mùi thơm hấp dẫn lướt qua chóp mũi, Tiểu Bạch thử di chuyển ra ngoài một chút, rụt rè mở to hai mắt, quan sát phản ứng của Lạc Như Hi.
Trong mắt Lạc Như Hi không có sự chán ghét mà mình quen thuộc, ngược lại còn sáng lấp lánh, tràn đầy vui mừng.
Ánh mắt yêu thích không mang ác ý đó, nó chỉ nhìn thấy ở trong mắt của nương.
Dì này... cũng thích Tiểu Bạch sao?
Không biết từ lúc nào, đôi tai cụp xuống của Tiểu Bạch lại dựng đứng lên, chóp tai khẽ rung rung, nó thử thò đầu ra, ngẩng đầu nhìn Lạc Như Hi.
Lạc Như Hi lập tức hét lên: "Nó! Đáng! Yêu! Quá!"
Dì khen Tiểu Bạch đáng yêu.
Tiểu Bạch hơi xấu hổ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lạc Như Hi, khiến Lạc Như Hi không thể kiềm chế được, liên tục dùng bánh sữa dừa dụ dỗ nó ra ngoài.
Cuối cùng Tiểu Bạch cũng lấy hết can đảm, nhảy ra khỏi ống tay áo nơi mình trốn, sau đó ngồi xổm trên bàn, xấu hổ dùng đuôi che móng vuốt của mình lại, nhỏ giọng nói: "Xin chào dì, con là Tiểu Bạch."
Lạc Như Hi ôm tim: "Ngoan quá! Sao con lại đáng yêu thế... Dì có thể xoa đầu con không?"
Tiểu Bạch không trả lời ngay, quay đầu nhìn Tạ Vãn U, Tạ Vãn U hỏi: "Tiểu Bạch có muốn để dì này xoa đầu không?"
Tiểu Bạch xấu hổ gật đầu.
Lạc Như Hi thấy vậy lập tức thử đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch.
Mềm quá! Thật thích!
Lạc Như Hi say mê vuốt ve vật nhỏ lông mềm một lúc mới bỗng nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Tiểu Bạch, con còn biết nói chuyện nữa sao?"
Trong thế giới tu chân, linh thú cấp thấp không thể nói được, chỉ có linh thú cấp cao đã khai mở linh trí và tu luyện đến một cấp độ nhất định mới có thể nói.
Còn có một khả năng nữa, chính là con cái do linh thú cấp cao kết hợp với linh thú đã tu luyện thành hình người sinh ra cũng có được năng lực này.
Ngoài ra, cháu của Yêu tộc cấp cao cũng có thể nói tiếng người từ khi còn rất nhỏ, nhưng Lạc Như Hi không cảm nhận được yêu khí trên người Tiểu Bạch, nên đã trực tiếp loại trừ khả năng này.
Lạc Như Hi vốn tưởng Tiểu Bạch là linh thú nhỏ mà Tạ Vãn U nuôi, không ngờ Tiểu Bạch đã khai mở linh trí.
Lạc Như Hi thầm suy nghĩ, Tiểu Bạch chắc chắn không phải loại linh thú cấp cao tu vi thâm hậu, cũng không phải Yêu tộc, vậy thì đại khái là hậu duệ của linh thú cấp cao.
Tạ Tiểu Bạch bị Lạc Như Hi hỏi như vậy, lập tức trở nên bất an: "Rất... rất lạ sao?"
Lạc Như Hi hoàn hồn, nhìn thấy vật nhỏ hoảng loạn muốn giấu mình đi, vội vàng nói: "Tất nhiên là không! Dì chỉ là rất ít khi thấy con non nào biết nói như Tiểu Bạch, nên rất ngạc nhiên, điều này chứng tỏ Tiểu Bạch rất đặc biệt nha ~"
Nói xong rồi, nàng ấy nhéo nhẹ vào chân trước của Tiểu Bạch, nói: "Tiểu Bạch là đứa trẻ đáng yêu nhất! Đặc biệt nhất mà dì từng thấy!"
Tạ Tiểu Bạch được khen ngợi đến mức có chút choáng váng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, Tiểu Bạch mọc cánh, còn mọc sừng... Có người nói, Tiểu Bạch là quái vật."
"Cái gì? Ai nói vậy!!" Lạc Như Hi không ngờ có người lại có thể dùng lời lẽ độc ác như vậy để mắng một đứa trẻ, tức giận đập bàn: "Đây là kỳ lạ gì chứ? Kỳ lạ ở chỗ nào, trên thế gian còn có con rắn chín đầu, sao bọn họ không đi mắng con rắn chín đầu đó là kỳ lạ?"
Nàng ấy phản ứng lại, nhíu mày hỏi Tạ Vãn U: "Là đám người Tạ gia nói, đúng không?"
Tạ Vãn U gật đầu, cũng đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Bạch, ánh mắt rất lạnh: "Ta sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá."
Lạc Như Hi tức đến muốn chết: "Một lũ ếch ngồi đáy giếng, cái gì chưa thấy qua cũng bảo là quái vật, sao lại có loại người như vậy, ta thấy bọn họ mới là quái vật! Tiểu Bạch đừng tin lời của những kẻ đó, bọn họ đều là kẻ xấu, lời nói của kẻ xấu đều là giả dối!"
Đây là lần đầu tiên có người ngoài nương nói mình không phải quái vật.
Thì ra Tiểu Bạch không phải quái vật, những kẻ nói Tiểu Bạch là quái vật mới thực sự là kẻ xấu...
Tạ Tiểu Bạch cảm thấy dì nói có lý, những kẻ xấu đó đối xử với nương rất tệ, lời họ nói chắc chắn là giả dối.
Tiểu Bạch không thể tin lời của kẻ xấu nói!
Tạ Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn Lạc Như Hi, không nhịn được mà vẫy vẫy đuôi.
Lạc Như Hi đang tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lông xù của Tiểu Bạch, trái tim lại mềm nhũn, bắt đầu nhiệt tình cho Tiểu Bạch ăn.
Tiểu Bạch nếm thử hương vị của bánh sữa dừa, quá thơm ngon, nó không nhịn được mà nheo mắt, không biết từ lúc nào đã bị Lạc Như Hi dỗ dành vào lòng, xoa bóp bốn miếng đệm chân màu hồng.
Lạc Như Hi mê mẩn vật nhỏ đến mức mất đi lý trí: "Á á á móng vuốt màu hồng, còn có mũi màu hồng, sao lại có thể đáng yêu như vậy trời ơi trời ơi..."
Các món ăn đã được dọn lên đầy đủ, Tạ Vãn U gắp cho Tiểu Bạch một đĩa tôm nhỏ, Tiểu Bạch nếm thử một con rồi không dừng lại được nữa.
"Ta cũng ăn ta cũng ăn," Lạc Như Hi thấy nó thích ăn, cũng bắt đầu bóc tôm, đầu nhỏ của Tạ Tiểu Bạch quay qua quay lại, lúc thì muốn ăn tôm do nương bóc, lúc thì muốn ăn tôm do dì bóc, sắp chóng mặt rồi: "Tiểu Bạch no rồi, nương ăn, dì cũng ăn."
Thấy Tiểu Bạch thực sự no rồi, hai kẻ cuồng động vật nhỏ lông mềm này mới ngừng cho ăn.
Lạc Như Hi vui vẻ không thôi, lúc ăn cơm còn phải nói chuyện với Tiểu Bạch, ăn đến một nửa mới nhớ ra chuyện chính.
Nàng ấy được sư tôn cử đến đây để làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận