Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 61 -




Tiểu Bạch cúi đầu, nói nhỏ: "Nương không cần phải mạnh mẽ lắm đâu, Tiểu Bạch không muốn nương đau như thế."
Vật nhỏ này còn rất biết thương người nha!
Lạc Như Hi chỉ lên trời thề: "Nương của con sẽ sớm không đau như thế nữa đâu, dì đảm bảo!"
Tạ Vãn U nghe thấy tiếng động bên cạnh, khẽ cong khóe môi lên. Vốn dĩ nàng nghĩ lần tắm thuốc này cũng sẽ đau rồi trôi qua như mọi lần, nhưng không hiểu sao lần này vừa đau, Tạ Vãn U còn cảm thấy toàn thân lạnh dần.
Lạc Như Hi cũng nhận ra chuyện không ổn, vội vàng nhìn xuống thùng tắm, thấy một làn sương lạnh bao phủ thành thùng, đang dần lan lên, mặt nước thuốc còn có dấu hiệu đóng băng.
Đồng tử Lạc Như Hi rung động.
Đan tu quả thật không thể nói lung tung về chuyện bất ngờ xảy ra, vừa nói là tai nạn ập đến!
Cơn gió lạnh lẽo không rõ nguồn gốc ập đến, chỉ trong vài giây đã lan tràn khắp nơi, thậm chí mặt đất cũng bắt đầu đóng băng.
Lạc Như Hi lập tức nhận ra đây là linh lực bạo loạn!
Nói một cách đơn giản, chính là linh lực trong cơ thể Tạ Vãn U bất ngờ mất kiểm soát, tràn ra ngoài không ngừng, nếu không kịp thời dẫn dắt, kinh mạch vốn đã yếu ớt của Tạ Vãn U rất có thể sẽ bị linh khí bạo loạn xé rách thêm lần nữa, khiến vết thương càng thêm trầm trọng.
Nhưng tiểu sư muội không phải là người có song linh căn Thủy Mộc sao, tại sao linh lực của nàng lại có thể tạo ra hiệu quả này...
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Lạc Như Hi không kịp nghĩ nhiều, lập tức phong bế các huyệt đạo trên người Tạ Vãn U, sau đó nắm lấy tay của nàng, bắt đầu dẫn dắt linh lực đang hỗn loạn trong kinh mạch của Tạ Vãn U.
Vừa chạm vào tay Tạ Vãn U, Lạc Như Hi đã rùng mình, lạnh quá...
Nàng ấy thăm dò linh mạch của Tạ Vãn U, từng chút một dẫn dắt linh lực hỗn loạn, Lạc Như Hi nhanh chóng phát hiện ra, tiểu sư muội không chỉ cơ thể lạnh như băng, mà ngay cả linh lực trong cơ thể cũng lạnh thấu xương.
Tình trạng hiện tại của tiểu sư muội rốt cuộc là như thế nào, Lạc Như Hi nhất thời không thể đưa ra kết luận, nhưng rõ ràng là tình hình hiện tại của tiểu sư muội rất khó giải quyết, nàng ấy phải đi tìm người giúp đỡ.
Đợi đến khi tình hình của Tạ Vãn U chuyển biến tốt hơn một chút, Lạc Như Hi đỡ Tạ Vãn U ra khỏi bồn tắm, để nàng nằm trên giường, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: "Tiểu sư muội, bây giờ ngươi thấy thế nào?"
Tạ Vãn U miễn cưỡng tỉnh lại một chút, cử động những ngón tay cứng đờ, cảm thấy toàn thân không có sức "Có chút... lạnh."
Lạc Như Hi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, truyền linh lực của mình vào để kiểm tra lại tình hình của Tạ Vãn U, giọng điệu nói chuyện rất nhanh: "Chắc chắn là lạnh rồi, bây giờ ngay cả lông mi của ngươi cũng đóng băng! Tiểu sư muội, trước đây ngươi đã từng xuất hiện triệu chứng này chưa?"
Bản thân Tạ Vãn U cũng đang rất bối rối, nàng nghĩ lại ký ức của nguyên chủ, rất chắc chắn linh lực của nguyên chủ chưa bao giờ xuất hiện hiệu ứng đóng băng như thế này: "Chưa từng có."
Lạc Như Hi nhíu mày chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ vẻ nghiêm trọng: "Ta phải đi tìm Lâm thúc thúc đến đây xem cho ngươi, ngươi đừng cử động, cũng đừng vận chuyển linh lực, ta đi rồi về ngay."
Vừa nói lời, Lạc Như Hi đã đứng dậy vội vã đi ra ngoài.
Tạ Vãn U giữ nguyên tư thế này nhìn trần nhà, cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh hơn... Chẳng lẽ nguyên chủ còn mắc bệnh gì ẩn giấu?
Lúc nàng đang mơ màng nghĩ ngợi, bỗng nhớ ra điều gì, khẽ gọi: "Tiểu Bạch?"
Nàng đột nhiên phát bệnh, vật nhỏ chắc chắn đã bị dọa sợ.
Tiểu Bạch nhanh chóng áp sát vào người nàng, Tạ Vãn U đoán không sai, trong giọng nói của nó có thêm tiếng nức nở kìm nén, rõ ràng là đã bị dọa sợ: "Nương ơi… có phải rất đau không?"
Tạ Vãn U dỗ dành: "Không đau, chỉ hơi lạnh một chút thôi, đừng sợ."
"Vậy, vậy Tiểu Bạch sẽ làm ấm cho nương!" Tiểu Bạch hít mũi, lập tức áp thân thể nhỏ bé của mình lên cánh tay Tạ Vãn U, rồi nhẹ nhàng dùng bốn chân ôm lấy: "Nương có đỡ hơn không?"
So với cái lạnh toát ra từ trong xương, chút ấm áp này chẳng thấm vào đâu, nhưng Tạ Vãn U lại không nhịn được mỉm cười: "Ừ, thực sự ấm hơn nhiều rồi, cảm ơn Tiểu Bạch."
Tay không ấm lên bao nhiêu, nhưng Tạ Vãn U đã được bé con ngoan ngoãn này làm ấm lòng.
Tiểu Bạch nghe được sự khích lệ của Tạ Vãn U, ôm chặt lấy tay Tạ Vãn U, cố gắng truyền hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của mình cho nàng.
Tạ Vãn U nhìn cái đầu nhỏ lông xù của nó, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, đang định nói gì đó thì bị tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa cắt ngang, rất nhanh, Lâm chưởng quầy và Lạc Như Hi lo lắng bước vào.
Tạ Tiểu Bạch sợ làm phiền dì và Lâm gia gia chữa bệnh cho nương đành tạm thời buông cánh tay Tạ Vãn U ra, lo lắng ngồi xổm sang một bên.
Ánh mắt Lâm chưởng quầy lướt qua Tiểu Bạch, chỉ kinh ngạc một giây, rồi lập tức chuyển sự chú ý sang Tạ Vãn U.
Ông ấy nhíu mày bắt mạch cho Tạ Vãn U, càng thăm dò, lông mày càng nhíu chặt hơn, trầm ngâm một lúc, ông ấy đưa ra kết luận: "Không phải là linh lực bạo loạn thông thường."
Lạc Như Hi đứng bên cạnh nhìn mà kinh hãi: "Lâm thúc thúc, rốt cuộc tiểu sư muội bị làm sao vậy?"
Lâm chưởng quầy định thần lại, nghiêm mặt nói với Tạ Vãn U: "Vãn U, ban đầu ngươi là người có song linh căn Thủy Mộc đúng không?"
Tạ Vãn U khẳng định: "Đúng vậy."
Lạc Như Hi thật sự không hiểu: "Nhưng chỉ dựa vào hai linh căn này, cũng không đến nỗi khiến tiểu sư muội xuất hiện triệu chứng toàn thân lạnh giá đi?
"Chỉ dựa vào hai loại linh căn này, đương nhiên không thể gây ra triệu chứng này." Lâm chưởng quầy nhìn lướt qua lớp băng giá ngưng tụ trên mặt đất, trong mắt thoáng qua vẻ khác thường, giây tiếp theo, ông ấy ra lời làm cho người ta kinh ngạc: "Nếu như chẩn đoán của ta không sai, Thủy linh căn của Vãn U, hẳn là đã vì một nguyên nhân nào đó mà... biến thành Băng linh căn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận