Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 346 -




Sau khi ông ta nói xong, nhất thời toàn bộ đệ tử trong đàn tràng đều nhìn nhau.
Chỉ riêng yêu cầu luyện chế đan dược Ngũ phẩm này đã loại bỏ một lượng lớn người.
Có người không nhịn được hỏi Huyền Du Đạo Nhân: "Tại sao nhất định phải là Luyện đan sư Ngũ phẩm? Đại sư không nhận đệ tử dưới Ngũ phẩm sao?"
Huyền Du Đạo Nhân hòa ái nói: "Bởi vì bản tọa đã lớn tuổi rồi, không thể từ từ chờ những Luyện đan sư nhỏ tuổi dưới Ngũ phẩm thăng cấp, đợi đến khi bọn họ tiến vào Thiên cấp, bản tọa đã sớm nhập thổ rồi, cho nên đồ đệ phải là Luyện đan sư Ngũ phẩm trở lên, nói như vậy, ngươi có hiểu không?"
Nói tóm lại, chính là lười chờ, muốn tìm đệ tử Ngũ phẩm có sẵn.
Người đó không ngờ lý do của Huyền Du Đạo Nhân lại đơn giản và thô bạo như vậy, không khỏi há hốc mồm, lắp bắp nói: "Hi... hiểu rồi ạ."
Lúc này cũng không còn gì để cãi nữa, tất cả đệ tử từ Tứ phẩm trở lên đều lên đài.
Tạ Vãn U cũng nhìn về phía sư tôn của mình, sắc mặt của Thẩm tông chủ không có gì thay đổi, trước tiên ông liếc nhìn về phía Tạ Vãn U, sau đó gọi Ôn Lâm Giản nói gì đó.
Ôn Lâm Giản gật đầu, nhanh chóng đi tới.
Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Đại sư huynh, vừa rồi sư tôn nói gì vậy?"
Ôn Lâm Giản liếc nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh nàng, mới nói: "Sư tôn bảo ba người chúng ta đều đi thử, còn bảo ta chuyển lời cho các đệ tử Bích Tiêu khác, ai muốn thử thì đều có thể đi."
Tạ Vãn U gật đầu, thấy Ôn Lâm Giản trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú, lúc này mới quay người rời đi, lần lượt chuyển lời của Thẩm tông chủ cho các đệ tử Bích Tiêu khác, dẫn đến một tràng tiếng bàn tán sôi nổi.
Lúc này Lạc Như Hi mới ôm Tiểu Bạch đến tìm Tạ Vãn U: "Đi thôi?"
Tạ Vãn U đặt vở và bút xuống: "Đi thôi..."
Lạc Như Hi: "Vậy còn Tiểu Bạch thì sao?"
Tạ Chước Tinh lập tức bay đến vai Phong Nhiên Trú, chắp hai chân trước lại, ngoan ngoãn ngồi xổm, quay đầu lại, non nớt nói với Tạ Vãn U và Lạc Như Hi: "Nương và dì mau đi đi, Tiểu Bạch ở đây đợi các người nha ~"
Tạ Vãn U lại không nhịn được muốn xoa đầu nó: "Được, vậy nương đi đây, Tiểu Bạch thơm thơm nào ~"
Mắt Tạ Chước Tinh sáng lên, đuôi bắt đầu vẫy, chân cũng vui vẻ giẫm lên vai Phong Nhiên Trú: "Thơm thơm!"
Phong Nhiên Trú bị cái đuôi loạn xạ của nó liên tục quét vào mặt và cổ, mặt đen lại, túm nó xuống khỏi vai: "Nếu còn làm nũng nữa thì nương con đừng hòng đi luyện đan."
Lạc Như Hi cười trộm, kéo Tạ Vãn U một cái: "Đi thôi đi thôi."
Tạ Vãn U liền đi theo Lạc Như Hi.
Đợi đến khi Tạ Chước Tinh cố gắng vặn vẹo cái mông nhỏ để thoát khỏi ma trảo của Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U đã lên đài.
Tạ Chước Tinh thất vọng nhìn một lúc, rồi quay người, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú: "... Có chuyện gì?"
Chân nhỏ của Tạ Chước Tinh chạm vào tay của Phong Nhiên Trú, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiểu Bạch nhìn thấy, nãy giờ hồ ly thúc thúc vẫn luôn chạm vào tay của nương."
Phong Nhiên Trú khựng lại: "Là nương của con tự sán lại đây."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu: "Thật sao?"
Phong Nhiên Trú: "Nàng ấy nói tay lạnh."
Tạ Chước Tinh hỏi: "Nếu như tay dì Như Hi lạnh, hồ ly thúc thúc có nắm tay dì ấy không?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc: "Không đời nào."
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lát, gật đầu: "Vậy là Tiểu Bạch hiểu rồi."
Phong Nhiên Trú ngờ vực nhìn cái đầu tròn vo của nó: "Con hiểu cái gì?"
Tạ Chước Tinh vểnh tai, khẳng định: "Hồ ly thúc thúc thích nương! Cho nên chỉ muốn nắm tay nương thôi ~"
"..."
Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Ta không thích nàng ấy."
Tạ Chước Tinh không tin, ngồi xổm trên đầu gối hắn, lắc đầu nói: "Nương nói, thích là trong rất nhiều người, chỉ thiên vị một người."
Nó cố gắng ví dụ: "Ví dụ như... có rất nhiều mèo con đều muốn nương ôm, nhưng nương sẽ chỉ ôm Tiểu Bạch vì thích Tiểu Bạch."
"Giống như hồ ly thúc thúc chỉ muốn nắm tay nương vậy!"
"..." Phong Nhiên Trú vẫn nhíu mày: "Lúc nào ta nói chỉ muốn nắm tay nương của con?"
Tạ Chước Tinh: "Thế thì hồ ly thúc thúc sẽ nắm tay ai?"
Phong Nhiên Trú không trả lời được, im lặng.
Hắn ghét người khác chạm vào mình, đừng nói là nắm tay, chỉ cần người thường lại gần thôi là hắn đã thấy khó chịu.
Tạ Vãn U... đúng là khác biệt.
Phong Nhiên Trú không biết là muốn thuyết phục ai: "Chỉ là quen thôi."
Tạ Chước Tinh: "Là thích!"
Phong Nhiên Trú trừng mắt: "Không phải thích."
Tạ Chước Tinh: "Là thích!"
Phong Nhiên Trú lười cãi lý với vật nhỏ này, một tay che miệng nó lại, tự tay bắt nó im lặng.
Tạ Chước Tinh tức chết: "Ưm ưm ưm!"
Nói không lại thì bịt miệng, hồ ly thúc thúc không biết xấu hổ!
Phong Nhiên Trú đánh nhau với vật nhỏ bằng một tay, ngẩng đầu nhìn lên đài.
Phong Nhiên Trú biết đồ đệ mà Huyền Du Đạo Nhân thích nhất là Tạ Vãn U, nhưng với tính cách của Huyền Du Đạo Nhân, nếu hôm nay Tạ Vãn U không đạt được yêu cầu của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ đuổi Tạ Vãn U ra ngoài.
Như Huyền Du Đạo Nhân đã nói, ông ta không nhận đồ đệ cũng được, nếu Tạ Vãn U thực sự luyện được Kim Hoàn Đan Ngũ phẩm, ông ta có thể quang minh chính đại nhận đồ đệ.
Đây là một canh bạc.
Còn Thẩm tông chủ để Tạ Vãn U lên đài, tức là mặc nhiên thừa nhận hành động của ông ta.
Phong Nhiên Trú nghĩ vậy, nhìn về phía Tạ Vãn U, nàng đang đứng trước một đống dược thảo, trầm tư suy nghĩ.
Tạ Vãn U vẫn chưa đạt đến Ngũ phẩm, nếu thực sự muốn luyện Kim Hoàn Đan Ngũ phẩm, còn phải thành công một lần, khả năng thành công thật sự rất thấp.
Huyền Du Đạo Nhân không thiên vị Tạ Vãn U, tính ra thì những đệ tử thâm niên khác rõ ràng có khả năng thắng lớn hơn.
Trên đài chỉ có hai mươi lăm đệ tử, thấy hai mươi lăm người này lần lượt mở lò luyện đan, chuẩn bị luyện đan, lòng các Tông chủ không khỏi thấp thỏm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận