Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 450 -




Đây thực sự là oan uổng, Tạ Vãn U chỉ vì ở thời đại hiện đại quá lâu, nên tạm thời quên mất những người tu tiên có thể sống hàng trăm, hàng ngàn năm.
Tạ Vãn U dở khóc dở cười: "Là một sự nhầm lẫn, ta chỉ lỡ miệng thôi."
Nhưng hình như Phong Nhiên Trú đã quyết tâm trừng phạt nàng, hoàn toàn không nghe nàng biện bạch: "Một trăm năm sau nữa, nàng còn muốn đi tìm ai khác sao?"
Tạ Vãn U đang muốn trả lời, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Chàng đừng... Cắn.”
Phong Nhiên Trú lạnh lùng hỏi: “Là vị sư huynh kia của nàng, hay là con chó nhỏ của Hợp Hoan Tông kia?”
Tạ Vãn U vô cùng xấu hổ: “Không phải... Sao có thể...”
Đang êm đẹp, sao hắn lại ghen thế này.
Tạ Vãn U cảm thấy theo đà này sự việc sẽ trở nên càng không ổn, bèn lặng lẽ chống tay trên tháp mềm, dịch người về phía sau. Nhưng vừa mới động đậy, Phong Nhiên Trú đã phát hiện ra ý đồ của nàng, túm lấy eo nàng kéo ngược lại: "Đừng nhúc nhích."
Tạ Vãn U không nghe lời hắn, vẫn dịch về phía sau: "Ta hơi buồn ngủ... Ta muốn ngủ."
Hình như Phong Nhiên Trú cười khẽ một tiếng, giọng nói trở nên vô cùng đáng sợ: "Quà đã đưa đến tận cửa, không mở ra mà muốn đi sao?"
Theo lời hắn vừa nói xong, Tạ Vãn U cảm thấy Phong Nhiên Trú nắm chặt hai cổ tay nàng kéo lên cao, rồi "cạch" một tiếng, nàng cảm thấy cổ tay lạnh ngắt, cảm giác này thật sự quen thuộc.
Toàn thân linh lực của Tạ Vãn U bị phong bế: "..."
Nàng giật giật hai cổ tay, không giật ra được, lúc này mới nhận ra mình đã bị trói chặt vào chiếc tháp mềm này, trong lòng không khỏi sõ hại : "... Chàng muốn làm gì?"
Phong Nhiên Trú cười, âm u nói bên tai nàng: "Trừng phạt nàng."
Tạ Vãn U: "..."
Trăm năm hay không trăm năm gì chứ, ta thấy chàng chỉ muốn tìm cớ trừng phạt ta thôi!
Ngón tay thon dài của Phong Nhiên Trú vuốt ve trên eo nàng một lúc, rồi trượt xuống.
Tạ Vãn U không cử động được hai tay, hoàn toàn không thể phản kháng trước cái gọi là "trừng phạt" của hắn, cầu xin mấy lần không có kết quả, cuối cùng nước mắt cũng trào ra.
Phong Nhiên Trú còn nói bên tai nàng một số lời vô cùng tà ác, Tạ Vãn U gần như không nghe nổi, cắn chặt môi giả chết.
Món quà rất tốt, chỉ là rất phí sức
---
Đêm đó, Tạ Chước Tinh ngủ không ngon giấc.
Nó mơ một giấc mơ.
Lúc đầu, bối cảnh trong mơ vô cùng đẹp đẽ, nó trở nên rất to lớn, to hơn cả hồ ly thúc thúc - to đến mức có thể dễ dàng làm rối bộ lông của hồ ly thúc thúc.
Nó vui lắm, định làm rối bộ lông của hồ ly thúc thúc cho nương xem, nhưng không biết từ đâu thổi đến một luồng gió lạnh, thổi hồ ly thúc thúc to thêm một vòng.
Hồ ly thúc thúc to hơn một vòng đã tha nương đi, sau đó ngày càng to, ngày càng to... cuối cùng chen nó vào góc tường.
Tạ Chước Tinh bị chen đến mức kêu ré lên, cuối cùng bốn chân giật mạnh một cái, từ trong mơ bừng tỉnh.
Nó ngơ ngác nhìn bức tường trước mặt một lúc lâu, lúc này mới phản ứng lại, việc bị hồ ly thúc thúc ép thành một chiếc bánh mèo chỉ là một giấc mơ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhận ra điều này, nó ngáp một cái, định lật người, áp vào người nương thơm tho mềm mại mà ngủ tiếp, nhưng nó lại lật... lại không lật được.
Phía sau lưng hình như có thứ gì đó chặn lại.
Tạ Chước Tinh: "?"
Tạ Chước Tinh thắc mắc, đây là chuyện gì vậy?
Nhưng sau đó, nó lại phát hiện ra một điều kỳ lạ, trước đây nó vẫn thường ngủ bên cạnh nương, nhưng hôm nay khi tỉnh dậy, sao nó lại lăn vào phía trong giường gần tường thế này?
Đầu Tạ Chước Tinh đầy đầu dấu hỏi, nghĩ mãi không ra, không cam lòng nên tiếp tục thử, cuối cùng cũng xoay người được trong góc nhỏ, nhìn thấy thứ chèn ép mình.
Đó là một người mặc đồ đen mỏng bằng lụa, người đó nằm nghiêng quay lưng về phía nó, mái tóc bạc óng ả như nước trải trên gối, thân hình vai rộng eo thon gần như che khuất hết ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ.
Tạ Chước Tinh nằm trong bóng tối, cố gắng ngẩng đầu lên, dùng chân dụi mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm lưng hơi rộng kia một lúc, không nhịn được mà bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.
Trước khi ngủ, nương có mặc quần áo đen không?
Hơn nữa, tại sao tóc nương lại bạc như hồ ly thúc thúc, còn cao lớn như vậy?
Tạ Chước Tinh mới ngủ dậy, đầu óc còn mơ hồ, không kịp suy nghĩ, phải mất một lúc mới quyết định trực tiếp xem người này có phải nương không.
Nó dùng cả bốn chân, leo lên lưng người đó một cách khó nhọc, chẳng mấy chốc đã trèo lên vai người đó.
Tạ Chước Tinh dẫm lên cơ bắp săn chắc cứng rắn, cố gắng thò đầu ra để xem rõ khuôn mặt của người này.
Nó chưa kịp nhìn rõ thì người bị nó làm phiền đã không vui quay đầu lại, giọng khàn khàn hỏi nó: "Sao thế?"
Thấy rõ khuôn mặt của người đó, Tạ Chước Tinh lập tức há hốc mồm.
Người này hoàn toàn không phải nương - mà là hồ ly thúc thúc đáng ghét!
Sao hồ ly thúc thúc sao lại đột nhiên trở về, còn ngủ trên giường của nương một cách quang minh chính đại thế này?
Phong Nhiên Trú rất sớm đã phát hiện ra vật nhỏ tỉnh rồi, muốn xem thử phản ứng của nó khi nhìn thấy mình, không ngờ đợi đến khi nó khó khăn lắm mới bò lên người mình, vừa nhìn thấy mặt mình thì đột nhiên dựng đứng hết lông, phản xạ có điều kiện bật người ra sau, cả người đều bị hù bay ra ngoài.
Phong Nhiên Trú: "..."
Quả nhiên, lại thế này nữa.
Tiếng động vật nhỏ rơi vào chăn làm Tạ Vãn U tỉnh giấc, mơ màng tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn một cái, giọng hơi khàn: "Sao vậy?"
Phong Nhiên Trú vẫn ôm lấy eo nàng, là một tư thế vô cùng chiếm hữu, hắn cúi đầu, dùng mũi cọ qua cổ Tạ Vãn U, không thèm để ý đến đứa bé: "Không sao đâu, cứ ngủ tiếp đi."
Tạ Vãn U mơ hồ đáp một tiếng, bỗng phản ứng lại điều gì đó, nhắm mắt mò mẫm bên cạnh: "Tiểu Bạch đâu?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận