Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 494 -




Cũng không biết là nói viên thuốc hay là nói Tiểu Bạch.
Tạ Vãn U nhận lấy viên thuốc, trịnh trọng tuyên bố: "Tối nay nương sẽ uống viên thuốc do Tiểu Bạch làm!"
Nghe nương nói sẽ uống thuốc của mình chứ không phải uống của hồ ly thúc thúc, Tạ Chước Tinh vui lắm, cái đuôi sau lưng càng vẫy càng nhanh, lần nào cũng đập vào cánh tay Phong Nhiên Trú, âm thầm khoe khoang.
Phong Nhiên Trú: "..." Ngây thơ.
Phong Nhiên Trú đặt viên thuốc trong tay vào đĩa sứ, thực sự không thể nhìn thấy đứa nhỏ đắc ý như vậy, cố tình dọa nó: "Lông, lông của con bay vào thuốc viên rồi."
Quả nhiên Tạ Chước Tinh lập tức thu lại dáng vẻ đắc ý, căng thẳng quay đầu nhìn vào đĩa, một lúc lâu không phát hiện ra lông ở đâu: "Không có lông mà."
"Có." Phong Nhiên Trú chậm rãi nói: "Con còn nhỏ nên không nhìn thấy."
Tạ Vãn U: "..."
Tuổi nhỏ thì không nhìn thấy? Đây là lông gì, lông của hoàng đế sao?
Tạ Chước Tinh cũng có chút ngơ ngác, ngồi xổm tại chỗ nghi ngờ bản thân nửa ngày, mới không chắc hỏi: "Hồ ly thúc thúc, thúc lại lừa con sao?"
"Thúc ấy đang lừa con đấy." Tạ Vãn U thực sự không thể nhìn nổi nữa, bế đứa nhỏ lên, ôm hôn một hơi thật mạnh: "Cho dù trong thuốc viên thực sự có lông của Tiểu Bạch, nương cũng sẽ ăn! Không sạch sẽ thì cũng không sao, ăn không bệnh!"
Phong Nhiên Trú khinh thường hừ một tiếng: "Lý luận vớ vẩn."
Trước khi Tạ Vãn U đến, bọn họ đã vo không ít thuốc viên, lượng thuốc viên còn lại cũng không mất nhiều thời gian, Tạ Vãn U ngồi bên cạnh Phong Nhiên Trú chờ đợi, dựa vào vai hắn, kể cho hắn nghe chuyện vừa rồi.
Phong Nhiên Trú vừa nghe nàng nói, vừa thuận miệng chế giễu: "Thời niên thiếu Dung Độ cố làm ra vẻ già dặn, không ngờ lại ngây thơ như vậy."
Tạ Vãn U thầm nghĩ chàng cũng khá ngây thơ, còn bắt nạt trẻ con, tranh giành sự sủng ái với trẻ con, nhưng sợ Phong Nhiên Trú nghe xong sẽ xấu hổ tức giận, cuối cùng nàng không dám nói thật.
Đợi hai cha con làm xong thuốc viên, Tạ Vãn U nhìn lọ tràn đầy thuốc viên màu đen, không khỏi nói: "Làm nhiều như vậy, bao giờ ta mới uống hết được?"
"Dù sao uống xong vẫn phải làm tiếp, đợi khi nào dưỡng tốt thân thể mới dừng uống thuốc này." Phong Nhiên Trú đổ thuốc viên vào lọ sứ, đưa cho Tạ Vãn U: "Trong thành Trục Lộc hỗn tạp, biết đâu có người Thần Khải trà trộn vào, ta không tiện đường đường chính chính đi gặp nàng, chỉ có thể hành động riêng, nhất định phải nhớ uống thuốc này, đừng quên."
Tạ Vãn U nhận lấy, lắc lắc lọ sứ, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Thân thể nàng bị tổn hại, cần phải dùng thuốc thang để điều dưỡng từ từ, nhưng đợi nàng đi tham gia Đại hội Vấn Tiên, nhất định sẽ không có thời gian để nấu thuốc.
Có lẽ đã suy nghĩ đến chuyện này, Phong Nhiên Trú mới dẫn theo Tiểu Bạch cố ý làm thuốc viên cho nàng.
Tuy thuốc viên không hiệu quả bằng thuốc nước, nhưng lại không tốn thời gian, so với việc vì nấu thuốc phiền phức mà không uống thuốc, thì dĩ nhiên là uống thuốc viên tốt hơn.
Tạ Vãn U nhìn Phong Nhiên Trú, hắn là Luyện khí sư, đáng lẽ không nhận biết được dược liệu, cũng không biết cách chế thuốc viên, nhưng hắn vẫn làm.
Phong Nhiên Trú như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hơi nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Tạ Vãn U được đà tiến tới: "Ma tôn đại nhân, chàng có thể biến thành hổ lớn, rồi vo thuốc viên cho ta không?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú hơi giật giật mi tâm: "Tạ Vãn U, nàng đừng có quá đáng."
Phong Nhiên Trú từ chối biến về nguyên hình, dùng vuốt hổ vo thuốc viên cho Tạ Vãn U, đứa nhỏ làm động tác này còn đáng yêu, hắn làm động tác này thì thật buồn cười.
Thấy Phong Nhiên Trú không nhượng bộ, Tạ Vãn U tiếc nuối thở dài.

Cứ như vậy, Tạ Vãn U mang theo những viên thuốc nhỏ mà hổ lớn và hổ nhỏ vo cho nàng, chuẩn bị lên đường cùng đội ngũ của Bích Tiêu Đan Tông.
Bích Tiêu Đan Tông lên đường vào lúc sáng sớm, Tạ Vãn U nghỉ lại ở Ma cung vào đêm hôm trước, ngày hôm sau không khỏi phải dậy sớm.
Sau khi sửa soạn xong, Tạ Vãn U vẫn còn chút buồn ngủ, cầm lược chải đầu trước gương, trong gương, Phong Nhiên Trú từ phía sau đến gần, đeo một chiếc vòng cổ màu xanh nước biển lên cổ nàng.
Tạ Vãn U cúi đầu sờ, chỉ thấy mát lạnh: "Đây là gì?"
Phong Nhiên Trú: "Pháp khí phòng vệ."
Tạ Vãn U vuốt ve viên đá màu xanh nước biển khảm trên vòng cổ, như hiểu ra điều gì: "Đây là pháp khí mà lúc trước chàng luyện chế mười mấy ngày ngấyo?"
"Ừ, tặng cho nàng."
Phong Nhiên Trú trong gương nghiêng đầu, khẽ hôn lên má Tạ Vãn U: "Như thế nào?"
"Rất đẹp, ta thích lắm," Tạ Vãn U cong môi: "Hơn nữa còn giống với cái mà trước đây chàng đeo, như đồ đôi vậy."
Phong Nhiên Trú khựng lại, thừa nhận: "Ta làm dựa theo cái đó.”
Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu.
Lúc Tạ Vãn U cứu Phong Nhiên Trú bị thương nặng ở bí cảnh Phù Linh, trên cổ hắn đeo một chiếc vòng cổ như thế này, cũng coi như là khởi đầu cho mối duyên của họ.
Phong Nhiên Trú cũng làm cho nàng một chiếc vòng cổ như vậy, ý nghĩa đằng sau không cần phải nói cũng hiểu.
Tạ Vãn U quay đầu, vòng tay qua cổ hắn kéo xuống, ngẩng đầu hôn hắn.
Giống như những buổi sáng trước, mọi thứ đã sẵn sàng, Tạ Vãn U bế Tạ Chước Tinh vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt vào trong túi, nhìn Phong Nhiên Trú: "Chúng ta đi đây?"
Phong Nhiên Trú gật đầu, thấy túi của Tạ Vãn U động đậy, một còn mèo lờ đờ buồn ngủ thò đầu ra, Tạ Chước Tinh mở miệng ngáp to, khóe mắt còn rớm nước mắt: "Hồ ly thúc thúc tạm biệt..."
Phong Nhiên Trú nhìn nó một lúc, đưa tay chọc vào trán nó, thường ngày vật nhỏ này thích ngủ nhất, sáng nay vậy mà còn nhớ chào tạm biệt hắn.
Tạ Chước Tinh bị chọc đến kêu hừ hừ, mơ màng rụt đầu vào, trong miệng còn lẩm bẩm: "Hồ ly thúc thúc... xấu xa, Tiểu Bạch không thèm để ý đến thúc nữa... hừ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận