Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 481 -




"Chàng khá tự tin vào ta đấy." Mặt của Tạ Vãn U đã ửng hồng, chống cằm nhìn hắn, nói trước quên sau: "Nếu chàng có thể mở cổ áo cho ta xem thì ta sẽ tự tin hơn."
“Người say rồi, ý nghĩ đen tối cũng không giấu được, phải không?”
Phong Nhiên Trú nhấp nháp ly rượu, không nhúc nhích, nhưng lời nói ẩn chứa sự cám dỗ: “Muốn xem thì tự mình động tay đi.”
Tạ Vãn U chậm chạp suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng vui vẻ vứt bỏ đạo đức, lảo đảo lao tới kéo cổ áo hắn.
Phong Nhiên Trú vừa mới cám dỗ nàng, lúc nàng thực sự động tay, hắn lại vươn tay giữ nàng lại: “Vào phòng xem được không?”
Tạ Vãn U theo lời hắn, vô thức quay đầu lại, nhìn thấy tẩm điện của Phong Nhiên Trú không xa, bên trong đen kịt, không có ánh sáng, giống như một loại sinh vật vô danh ẩn núp trong bóng tối đang chờ đợi con mồi vào miệng.
Tạ Vãn U vô thức cảm thấy có chút nguy hiểm, nàng lắc đầu, sờ soạng trên bàn trà rồi đứng dậy: “Trời tối quá... ta, ta phải đi rồi.”
Phong Nhiên Trú không nói lời giữ nàng lại, mà đứng dậy đi đến trước cánh cửa đó, nhẹ nhàng đẩy ra.
Hắn đứng ở cửa, liếc nhìn Tạ Vãn U, rồi bước vào, chỉ để lại một cánh cửa hé mở.
Đây là một cái bẫy rất vụng về, Tạ Vãn U mơ mơ màng màng nghĩ, còn về mồi nhử, thì có lẽ chính là bản thân Phong Nhiên Trú.
Quyền cắn câu hay không cắn câu đều nằm trong tay nàng, nhưng Tạ Vãn U nhớ lại ánh mắt mà Phong Nhiên Trú vừa nhìn nàng, nàng cảm thấy, nếu mồi nhử quá hấp dẫn, thì dù biết trước phía trước có bẫy, một số người vẫn sẽ bất chấp tất cả mà bước lên.
Tạ Vãn U tiến lại gần cánh cửa đó vài bước, dừng lại ở cửa, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn giơ chân bước vào.
Vừa mới bước vào, cánh cửa sau lưng Tạ Vãn U tự động đóng lại, giống như giẫm phải cái bẫy bắt mèo, Tạ Vãn U còn chưa kịp phản thì đã bị người kia áp chặt vào cánh cửa sau lưng, cằm cũng bị người ta nâng lên.
Lần này hắn hôn nàng rất dữ tợn, đong đầy ý định muốn nuốt chửng Tạ Vãn U vào bụng.
Tạ Vãn U bị cắn đau, rên một tiếng, Phong Nhiên Trú dừng lại một chút, nhưng không có lòng thương ngừng lại, mà đổi lại là cắn nuốt dữ dội hơn.
Lại không biết qua bao lâu, Tạ Vãn U bị ngã xuống giường, từ đó mọi chuyện trở nên không thể kiểm soát.
...
Toàn thân Tạ Vãn U nóng rực lạ thường, nhỏ giọng rên một tiếng, mở nửa mắt nhìn Phong Nhiên Trú.
Từ đầu đến cuối Phong Nhiên Trú vẫn chưa có cách nào, đang cau mày quan sát.
Tạ Vãn U thấy xấu hổ, ai ngờ cuối cùng lại vì chuyện này...
Nàng ho khan một tiếng, đề nghị: "Nếu không ngày khác… lại tiếp tục?"
Phong Nhiên Trú rõ ràng không muốn, lại cúi người tới hôn nàng, đầu Tạ Vãn U biến thành một cục bột nhão vô dụng, mơ mơ màng màng, Tạ Vãn U bỗng nhiên cảm thấy cổ hơi đau, rùng mình, lập tức tỉnh táo lại.
Nàng đẩy Phong Nhiên Trú ra một chút, thấy không biết từ lúc nào hắn đã mọc ra hai chiếc răng nanh hơi dài, cả người đều sững sờ: "Đây là thứ gì vậy?"
Phong Nhiên Trú vuốt ve sống lưng nàng, khàn giọng an ủi: "Hổ trắng đực sẽ tiêm vào con cái một thứ... thứ gì đó, để thuận tiện tiến hành... như thế này thì nàng sẽ không đau nữa."
Giới tu chân mà còn có thiết lập này sao! Tạ Vãn U hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, kinh hoàng biến sắc: "Không được... ta thấy không ổn..."
Nàng vừa lẩm bẩm vừa bò về phía mép giường: "Ta thấy vẫn nên nghiên cứu thêm một chút, rồi ngày mai hãy... á!"
"Nàng không đợi được đến ngày mai.” Phong Nhiên Trú túm lấy mắt cá chân nàng kéo về, tàn nhẫn vô tình nói: "Từ khi bước vào cánh cửa này, nàng đã không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi."
Ngay giây tiếp theo, Tạ Vãn U bị cắn vào cổ, chất độc không rõ danh tính từ nanh vuốt sắc nhọn tiêm vào mạch máu, chỉ trong chớp mắt đã chảy khắp toàn thân.
Toàn thân Tạ Vãn U lập tức mềm nhũn, nhiệt độ nóng bỏng theo máu chảy khắp toàn thân, giống như ngọn lửa đốt cháy cả thảo nguyên, trong chớp mắt, đã thiêu đốt Tạ Vãn U đến mức mất đi lý trí.
Lúc này Tạ Vãn U mới mơ hồ nhận ra, cánh cửa mà mình bước vào nguy hiểm đến mức nào.
Trận cuồng phong bão tố quá lớn này không biết đã kéo dài bao lâu, cho đến một lúc nào đó, sóng to gió lớn đột nhiên dừng lại một cách rất đột ngột.
Mí mắt Tạ Vãn U khẽ động, lúc này ý thức mới từ từ trở lại, những ngón tay thon thả nắm chặt lấy chăn khẽ động, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, những sợi tóc ướt đẫm dán vào bên má, phác họa nên đường nét thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm một màu đỏ hồng như sương khói, giống như đóa hồng nở rộ đến cực điểm, vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần diễm lệ khiến người ta mê mẩn.
Ánh mắt nàng mơ màng, còn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra, may mắn là cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng buông tha cho mình, vừa định động đậy thì lại bị Phong Nhiên Trú ấn xuống lần nữa.
“Nàng nghe đi.” Lồng ngực của Phong Nhiên Trú áp sát sau lưng Tạ Vãn U, hắn đặt đôi môi gần tai nàng, vô tình vuốt nhẹ vào đôi tai nhỏ xinh hồng hào, giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ khó lường: "Ở cửa là tiếng gì?"
Tạ Vãn U run rẩy, vô thức nghe ngóng động tĩnh bên ngoài theo lời Phong Nhiên Trú.
"Xoạt xoạt xoạt..." Là tiếng cào cửa nho nhỏ.
Tiếp đó là giọng trẻ con thăm dò: "Nương ơi, hồ ly thúc thúc, hai người ngủ chưa ạ?"
Giọng rất nhỏ, bị cánh cửa chặn lại, trở nên mơ hồ, Tạ Vãn U nghe thấy mà cứng đờ.
Phong Nhiên Trú khẽ rên một tiếng, cúi người tiếp tục hôn sống lưng nàng, giọng trầm thấp mang theo ý cười như than thở: "Thư giãn nào... Tiểu Bạch nghe không thấy đâu."
Đây là vấn đề nghe được hay không sao... Tạ Vãn U cảm thấy đầu óc càng nóng, nắm chặt chăn thở dốc, cố gắng nói từng chữ: "Chàng mau… Để Tiểu Bạch về đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận