Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 730 -




Tạ Vãn U "..."
Ý là thật sự tặng thành này của Ma giới cho nàng rồi?
Vừa cố ý đổi tên, vừa lén tặng thành, người nha, đừng nên quá yêu.
Tạ Chước Tinh bám vào vai Phong Nhiên Trú đứng dậy, ve vẩy đuôi, đầy mong đợi hỏi: "Hồ ly thúc thúc, có Tinh La thành không?"
Phong Nhiên Trú đẩy mặt mèo của nó xuống, vô tình nói: "Không có."
Thái độ hai mặt đến mức tận cùng.

Ngày hôm sau, Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh dịch dung thành Thành chủ và con trai của Thành chủ, dẫn theo một đội thân binh, ung dung đi tham dự đại hội do Ma Tôn triệu tập.
Cung điện Ma giới đã được Phong Nhiên Trú cải tạo, không còn thích hợp để tiếp khách nên địa điểm tổ chức đại hội được dời đến thành chính của Ma giới, Vạn Kiếp Thành, tình cờ ở đó có một cung điện lớn, Phong Nhiên Trú đã trực tiếp trưng dụng.
Tạ Chước Tinh không quen với diện mạo mới của mình, thỉnh thoảng lại phải soi gương rồi sờ mặt mình qua gương.
Một góc gương phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên khó hiểu của một binh lính phía sau, Tạ Chước Tinh lần đầu giả dạng thành người khác, sợ mình bại lộ nên cố tình tỏ ra kiêu ngạo nói: "Bộ dạng của bổn thiếu chủ thật là anh tuấn!"
Tạ Vãn U khựng lại, suýt nữa trợt té.
Nàng nhịn cười cúi đầu nhìn Tạ Chước Tinh một cái, rồi nắm tay nó tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Chước Tinh nhìn qua gương, thấy ánh mắt của binh lính phía sau càng khó tả hơn, không khỏi thở dài.
Xem ra diễn xuất của nó còn quá tệ.
Nhìn ra sự hoài nghi của đứa trẻ, Tạ Vãn U dừng bước, cúi người chỉnh lại cổ áo cho nó, nhân cơ hội truyền âm cho nó: "Đừng sợ, đây là địa bàn nhà chúng ta, cho dù Tiểu Bạch diễn không tốt cũng không sao. Tất nhiên, nếu Tiểu Bạch muốn diễn tốt hơn, có thể ngạo mạn hơn một chút, ngang ngược hơn một chút, vì thiếu chủ trước đây là một đứa trẻ rất hư."
Ngạo mạn, ngang ngược, không biết lý lẽ... Tạ Chước Tinh nghe xong, chớp chớp mắt, giống như đột nhiên hiểu ra!
Nó đột ngột quay người, nhìn chằm chằm vào binh lính đó, ưỡn ngực hùng hồn nói: "Nhìn gì thế, chưa từng thấy trẻ con thích soi gương à?"
Binh lính vội cúi đầu, hoảng sợ nói: "Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ vượt quá giới hạn!"
Tạ Chước Tinh hừ lạnh một tiếng, bắt chước giọng điệu âm u của Phong Nhiên Trú nói: "Còn có lần, bổn thiếu chủ sẽ dùng hết tiền của ngươi để mua gương!"
"..."
Tạ Vãn U đột nhiên cảm thấy, Tiểu Bạch trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng ít nhiều cũng thừa hưởng một chút đặc tính Ma vương của Phong Nhiên Trú.
Diễn xong, Tạ Chước Tinh lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Vãn U, dùng ánh mắt hỏi xem lần này mình diễn có tốt không.
Tạ Vãn U gật đầu khẳng định, mỉm cười xoa xoa đầu nó.
Được Tạ Vãn U khích lệ, Tạ Chước Tinh càng vui vẻ hơn.
Trên đường đi, Tạ Vãn U gặp khá nhiều ma tu mang theo trẻ nhỏ, không khỏi có chút nghi ngờ, hôm qua Phong Nhiên Trú đích thân nói hôm nay sẽ tiêu diệt một số thủ lĩnh thế lực có dị tâm, có thể thấy bản chất của đại hội lần này là một bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Một đạo lý dễ hiểu như vậy, sao những thủ lĩnh và Thành chủ này không hiểu cho được, không mang theo nhiều cao thủ thì thôi, sao lại yên tâm mang cả con mình đến?
Tạ Vãn U cảm thấy có gì đó không ổn nên đã hỏi binh lính, câu trả lời nhận được khiến người ta kinh ngạc.
"Thành chủ quên rồi sao? Các vị đại nhân mang theo con trai đến đây là vì trước đó Ma Tôn đã tung tin hôm nay sẽ chọn ra một đứa trẻ có thiên phú để kế thừa y bát của mình, nên các vị đại nhân mới..."
Tạ Vãn U nghe xong, im lặng rất lâu: "..."
Không thể nào, ai lại tin chuyện này chứ?
Tạ Vãn U cúi đầu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tạ Chước Tinh, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Phong Nhiên Trú định lợi dụng cơ hội này để làm việc mờ ám?
Ngoài mặt thì chọn một đứa trẻ "có thiên phú", nhưng thực tế đã định sẵn là con trai của mình.
Hỏi xem trong toàn bộ Ma giới, còn đứa trẻ nào cùng tuổi có thể sánh ngang về sức mạnh với Tiểu Bạch chứ?
Tạ Chước Tinh vẫn chưa biết hiểu mấy chuyện vòng vo của người lớn, nghi ngờ gãi đầu: "Hồ... Ma Tôn đại nhân muốn chọn những đứa trẻ có thiên phú khác làm con của mình, nương ơi, đây là thật sao, sao con không biết?"
Tạ Vãn U sợ đứa trẻ suy nghĩ nhiều nên vội an ủi: "Bảo bối đừng sợ, con mới là đứa trẻ lợi hại nhất toàn Ma giới này, người Ma Tôn đại nhân chọn chắc chắn là con!"
"Thật sao?" Tạ Chước Tinh nửa tin nửa ngờ, nó lại hơi mất tự tin: "Con thực sự là đứa trẻ lợi hại nhất toàn Ma giới sao?"
Tạ Vãn U không chút do dự gật đầu.
Đội binh lính phía sau nhìn thấy hai mẹ con tự tin như vậy, hình như đã coi vị trí tiểu điện hạ của Ma giới là vật trong tay, không khỏi nhếch mép, thầm khinh thường.
Vào điện, đến nơi bàn chuyện chính sự, Tạ Vãn U phải tạm thời chia tay Tạ Chước Tinh.
Người lớn có vòng giao tiếp của người lớn, trẻ con cũng có vòng giao tiếp của trẻ con, Tạ Vãn U vào điện, Tạ Chước Tinh cũng được người hầu dẫn đến hậu hoa viên.
Nơi đó đã có hàng chục đứa trẻ, đứa nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi, đứa lớn nhất thì tám tuổi, Tạ Chước Tinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đứa trẻ cùng tuổi với mình như vậy, nhất thời có chút bối rối.
Sự xuất hiện của nó đã thu hút sự chú ý của không ít đứa trẻ, Tạ Chước Tinh đang do dự không biết có nên chào hỏi mọi người hay không thì một đứa trẻ tám tuổi kiêu ngạo đi đến.
Thằng bé đánh giá Tạ Chước Tinh từ trên xuống dưới, sau đó cười khẩy một tiếng: "Ngươi là ai vậy, nhóc lùn kia."
Vốn dĩ Tạ Chước Tinh muốn chào hỏi một cách thân thiện, nghe vậy, không khỏi nhíu mày: "Ngươi nói chuyện vô lễ quá, sáng nay có phải ăn phải thứ gì không sạch không?"
Trong số ma tu hầu như không có ai tốt, đứa trẻ tám tuổi đã quen với sự ngạo mạn, ngang ngược, lập tức bị nó chọc giận, túm lấy cổ áo Tạ Chước Tinh, gần như nhấc bổng nó lên, khuôn mặt gần như dữ tợn nói: "Nói gì vậy nhóc con, có muốn ăn đòn không, muốn chết thì ta có thể giúp ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận