Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 135 -




"Không được." Phong Nhiên Trú nhịn không được nữa, rút chân hồ ly ra khỏi bốn chân của Tạ Tiểu Bạch, một tiếng “bốp” vang lên, đè chân của nó lại, lúc này mới thoải mái.
Tạ Tiểu Bạch mở to mắt, không chịu được khi chân bị đè bên dưới, nhất định phải rút chân nhỏ của mình ra, đặt lại lên chân hồ ly thúc thúc.
Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng, rút chân ra, đè chặt lấy chân nhỏ của nó.
Một lớn một nhỏ đều có sự cố chấp kỳ lạ đối với việc chân ở trên, không biết từ lúc nào đã chơi rất lâu.
Tiểu Bạch đương nhiên không chơi lại Phong Nhiên Trú, thường xuyên bị Phong Nhiên Trú đoán trước động tác, đè chặt bên dưới.
Bị đè lâu quá, Tạ Tiểu Bạch không chịu nữa, nó nhìn trái nhìn phải, dứt khoát nhắm thời cơ, như một tia chớp chui xuống dưới thân Phong Nhiên Trú.
"Ngươi..." Phong Nhiên Trú kinh ngạc lùi lại, cúi đầu trầm giọng nói: "Ra ngoài!"
Tạ Tiểu Bạch thò một cái đầu nhỏ ra khỏi bộ lông hồ ly trắng mềm mại, thoải mái nheo mắt: "Thoải mái quá ~"
Phong Nhiên Trú đứng dậy né tránh, nhưng hắn di chuyển đến đâu, vật nhỏ này cũng lẽo đẽo theo đến đó.
Mỗi khi hắn nói nó, nó lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, khiến hắn không thể nổi giận.
Phong Nhiên Trú lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Sau một hồi giằng co, Phong Nhiên Trú cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặc kệ nằm xuống.
Tạ Tiểu Bạch như ý nguyện nằm gọn trong bộ lông hồ ly ấm áp không bị vải thưa quấn lại ở bụng hắn, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.
Phong Nhiên Trú gác đầu lên hai chân trước, đôi tai hồ ly rũ xuống vô lực.
Tạ Tiểu Bạch thấy vậy, lập tức quan tâm hỏi: "Hồ ly thúc thúc, thúc không khỏe sao?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Đau đầu."
Lúc Tạ Tiểu Bạch nghe thấy, lập tức chui ra khỏi người Phong Nhiên Trú, sau đó bốn chân bò lên, hí hửng trèo lên đầu hồ ly trắng.
Lại muốn làm gì đây?!
Phong Nhiên Trú đầu đội một vật nhỏ, gần như muốn dùng móng vuốt cào vỡ gạch lát nền: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Tạ Tiểu Bạch dùng hai chân trước, lần lượt đạp lên đầu của hồ ly thúc thúc giống vỗ về, nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch xoa đầu cho hồ ly thúc thúc, đầu của hồ ly thúc thúc sẽ không đau nữa, lúc nương bị đau tay, Tiểu Bạch cũng xoa như vậy, nương sau khi được xoa đều nói đã tốt hơn, chắc chắn rất hữu dụng!"
Phong Nhiên Trú: "...."
Đau tay và đau đầu là cùng một khái niệm sao!
Phong Nhiên Trú: "Dừng lại, không cần xoa nữa!"
Tạ Tiểu Bạch giẫm lên đầu hắn xoa tới xoa lui, nghiêm túc nói với hắn: "Thúc thúc, thúc đừng sợ, chỉ cần Tiểu Bạch trị liệu cho thúc một chút, đầu của thúc sẽ khỏi thôi, đừng từ bỏ điều trị."
Nó vừa nói vừa đổi chỗ vỗ về, một bên tai hồ ly của Phong Nhiên Trú bị nó lúc đè lúc vễnh lên.
"...." Phong Nhiên Trú rất khó không nghi ngờ vật nhỏ này có phải đang nhân cơ hội trả thù hắn không.
Thỉnh thoảng hắn nhìn về phía cửa, trong lòng hiếm khi có thêm vài phần sốt ruột khó mà nhịn được.
Nữ đệ tử của Bích Tiêu kia rốt cuộc khi nào mới có thể quay lại?
Nói là sẽ quay lại ngay mà!

Sau khi tạm thời giao Tiểu Bạch cho Phong Nhiên Trú, thật ra Tạ Vãn U cũng không yên tâm lắm.
Nàng sợ bảo bối ở chỗ hồ ly sẽ bị ủy khuất, hoặc bị hồ ly dọa khóc, vì vậy bước chân cũng nhanh hơn không ít, nghĩ đến việc giải quyết nhanh chóng, sớm về đón Tiểu Bạch.
Nàng được sư huynh dẫn đi, rất nhanh đã đến nghị sự đường của Bích Tiêu Đan Tông.
Đến cửa, sư huynh dừng bước, ra hiệu với nàng: "Tiểu sư muội, tới nơi rồi, mau vào đi."
"Cảm ơn sư huynh." Tạ Vãn U gật đầu với hắn, bước vào nghị sự đường.
Không khí trong nghị sự đường không tệ lắm, Tạ Vãn U nhìn thấy ngay Tông chủ ở trên cùng, bên cạnh Tông chủ là hai người lạ mặc đạo bào đen, chắc là thành viên do Đan Minh cử đến.
Lúc nàng tới, hai thành viên của Đan Minh bị nàng thu hút, ánh mắt dò xét đánh giá đổ dồn lên người Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U giả bộ không biết, hành lễ với Tông chủ: "Đệ tử bái kiến sư tôn."
Tông chủ nhẹ nhàng gật đầu: "Không cần phải câu nệ, lại đây."
Tạ Vãn U đi đến bên cạnh Tông chủ, nghe Tông chủ giới thiệu cho nàng hai thành viên của Đan Minh.
Tạ Vãn U cũng không đến mức vì chuyện của Tiết chủ khảo mà thành kiến với tất cả các thành viên của Đan Minh, là tiểu bối, nàng vẫn phải giữ lễ nghĩa, sau khi Tông chủ giới thiệu xong, nàng cung kính hành lễ với hai người kia: "Bái kiến Tô trưởng lão, Bách Lý trưởng lão."
Hai vị trưởng lão sắc mặt không đổi, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khen ngợi đối với hậu bối xuất sắc.
Tô trưởng lão nói: "Đệ tử của Thẩm Tông chủ này không những thiên phú tuyệt vời, mà còn rất khiêm tốn, đúng là người kiệt xuất trong thế hệ mới."
Tông chủ cười nói: "Nói quá rồi, nghe nói đồ đệ của Tô trưởng lão cũng rất xuất sắc, chắc hẳn cũng là tiền đồ vô hạn."
Tạ Vãn U ngoan ngoãn đứng sang một bên, nghe sư tôn của mình và Tô trưởng lão khen ngợi nhau một hồi, rồi mới vào vấn đề chính.
Lúc Tạ Vãn U đi vào, nàng đã cảm thấy hai thành viên của Đan Minh này không phải đến để gây sự, sự thật chứng minh suy đoán của nàng không sai, về chuyện sáng nay, hai vị trưởng lão cũng đã đưa ra câu trả lời.
Bách Lý trưởng lão bên cạnh nghiêm mặt nói: "Ban đầu khi Đan Minh được thành lập ban đầu là để xử lý công bằng, công chính các vấn đề giữa các tông phái luyện đan, tập hợp sức mạnh của các tông phái luyện đan, đảm bảo lợi ích của các tông phái luyện đan một cách tối đa, bất kỳ ai, bất kỳ tông phái luyện đan nào muốn mưu lợi riêng trong Đan Minh đều tuyệt đối không được phép, Tiết chủ khảo công khai gây khó dễ cho đệ tử của tông phái luyện đan các ngươi, đã chạm đến giới hạn của Đan Minh, chúng ta sẽ xử lý công bằng, đưa ra lời giải thích cho tất cả các tông phái luyện đan."

Bạn cần đăng nhập để bình luận