Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 600 -




Vĩnh Thiêm vào ngục tối xem một lượt, lúc báo cáo với Tạ Vãn U, sắc mặt có chút tái nhợt: "Đảo chủ, cả ba người đều bị xé thành từng mảnh."
Tạ Vãn U không nói gì, chỉ bảo: "Dọn dẹp sạch sẽ."
Tiểu giao long và Tạ Chước Tinh đã cùng nhau ra biển chơi cát, Tạ Vãn U trở lại chỗ ngồi, kê lại một đơn thuốc cho Tiểu giao long, nói với Khung Uyên đang thất hồn lạc phách: "Ngươi cũng không cần tự trách quá, vì phát hiện kịp thời, bây giờ vẫn còn kịp."
Trán Khung Uyên nổi gân xanh, hốc mắt còn đỏ ngầu: "Đa tạ Đảo chủ, nếu không có ngươi, có lẽ cả đời này ta và Hắc Đản, đều sẽ bị lừa gạt..."
Tạ Vãn U xua tay, mục đích nàng giúp Khung Uyên thực ra không đơn giản như vậy.
Có một vấn đề mà Tạ Vãn U cũng tò mò từ lâu, nhân tiện hỏi luôn: "Khung Uyên, trước đây ngươi là thân phận tự do, sao sau này lại đến làm thú trấn đảo của đảo Bồng Lai?"
Đây không phải là bí mật gì, Khung Uyên cũng không giấu giếm: "Vì một số chuyện, ta nợ Đảo chủ khi đó của đảo Bồng Lai một ân tình, nên ta đã hứa hẹn với ông ta, trước khi ta hóa rồng phi thăng, ta sẽ luôn bảo vệ đảo Bồng Lai."
Tạ Vãn U: "Đã mấy trăm năm rồi, ngươi vẫn chưa đạt đến cảnh giới hóa rồng phi thăng?"
Khung Uyên do dự một chút: "Thực ra, mười mấy năm trước, ta đã sắp chạm đến ngưỡng phi thăng, chỉ cần ta bế quan thêm một lần nữa, chắc là có thể phi thăng."
Tạ Vãn U nghi ngờ: "Nhưng tại sao ngươi lại không..."
Tạ Vãn U đột nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng nhớ đến Tiểu giao long.
Cùng lúc đó, Khung Uyên nói nhỏ: "Bởi vì, nương của Tiểu giao long đã xuất hiện, nàng ấy khiến ta cảm thấy, nhân gian này vẫn còn đáng lưu luyến... Vì vậy, ta đã đè nén cảnh giới, không tiếp tục tu luyện nữa."
Nghe có vẻ như một câu chuyện hay, nhưng gần đây Tạ Vãn U sử dụng nhiều mưu mô gian kế, không kìm được mà nảy sinh một thuyết âm mưu.
Sao nương của Tiểu giao long lại xuất hiện đúng lúc Khung Uyên sắp phi thăng?
Có chuyện để lo lắng, Khung Uyên sẽ không chọn phi thăng, y không phi thăng, người được lợi lớn nhất là ai?
Chỉ có thể là đảo Bồng Lai.
Tạ Vãn U không nói ra thuyết âm mưu này, tiếp tục hỏi y: "Tiện thể hỏi một câu, nương của Hắc Đản có phải là người không?"
"Không phải, nàng ấy... là một người cá." Nhắc đến nương của Hắc Đản, vẻ mặt của Khung Uyên trở nên dịu dàng lạ thường: "Nàng ấy là hỗn huyết giữa người cá và con người, một ngày nọ bị nước biển xô vào bờ, trốn vào rừng dưỡng thương, khi đó mới gặp ta."
Tạ Vãn U: "Vậy sau đó nàng ấy đi đâu rồi?"
Ánh sáng trong mắt Khung Uyên tối dần: "Nàng ấy liều chết sinh ra Hắc Đản, sau đó thì..."
Tạ Vãn U im lặng một lúc: "Xin lỗi."
Khung Uyên nuốt nước bọt: "Có một thời gian, ta đã từng rất hận đứa trẻ vừa mới sinh ra đã cướp đi mạng sống của nàng ấy, nhưng ta lại nghĩ, Hắc Đản đã làm gì sai, người sai là ta."
Nếu ngay từ đầu y không trêu chọc nàng ấy, thì mọi bi kịch sẽ không xảy ra.
Khung Uyên khàn giọng nói: "Ta là người thân duy nhất của Hắc Đản trên thế gian này, ta không thể bỏ đứa trẻ này lại, để nó một mình trên cõi đời."
Ban đầu y chỉ là một thân một mình, phi thăng hay không đều không sao, nhưng y đã có mối bận tâm, có đứa con không thể bỏ rơi, sao có thể nhẫn tâm một mình phi thăng?
Tạ Vãn U im lặng nghe hết, đều là những người có con, sao nàng có thể không hiểu được suy nghĩ của Khung Uyên.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tạ Vãn U đan mười ngón tay lại với nhau, hỏi: "Ngươi đã giao ước với Đảo chủ lúc đó của đảo Bồng Lai như thế nào? Trừ khi ngươi phi thăng, nếu không sẽ không thể rời khỏi đảo Bồng Lai sao?"
Khung Uyên không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn buồn bã trả lời: "Lúc đó, ta đã thề với ông ấy dưới sự ràng buộc của Thiên đạo, chỉ có khi phi thăng mới được rời khỏi, nếu có tình huống đặc biệt, phải được Đảo chủ cho phép, mới có thể tạm thời rời khỏi đảo Bồng Lai.”
Nhưng chưa từng có Đảo chủ nào làm như vậy, họ sợ, sợ y lưu luyến cõi hồng trần, thà phế bỏ một nửa tu vi cũng muốn nghịch Thiên đạo, rời khỏi đảo Bồng Lai.
Một con giao sắp hóa rồng thì mạnh mẽ đến mức nào, ai lại muốn mạo hiểm mất đi sự trợ giúp mạnh mẽ này để thả y rời đi?
Tạ Vãn U hơi gật đầu: "Vài ngày nữa ta sẽ đưa Hắc Đản đến Bích Tiêu Đan Tông để chữa trị kinh mạch bị tắc nghẽn, nếu vậy, lúc đó ngươi cứ đi cùng với ta.”
Khung Uyên đột nhiên nhìn nàng, giống như không thể tin nổi, giọng nói cũng có chút bối rối: "Đảo chủ, ngươi nói... là thật sao?"
Tạ Vãn U cười nói: "Nếu ngươi ở lại đây, có lẽ Hắc Đản cũng không muốn một mình đi cùng chúng ta.”
Khung Uyên hiểu rõ, dù Tiểu giao long không nói ra, nhưng trong lòng nhóc khao khát được ra ngoài thế giới ngắm nhìn biết bao, giờ Tạ Vãn U cho phép y và Hắc Đản rời đảo, sao Khung Uyên có thể không kích động.
Y đột nhiên đứng dậy, ghế ngã xuống, nhưng y không quan tâm, lao tới trước bàn của Tạ Vãn U, đôi mắt đỏ như muốn phát sáng, nói lắp bắp: "Cảm ơn, cảm ơn Đảo chủ!"
Cái bàn của Tạ Vãn U bị con giao ngốc này đụng lệch, nàng giật giật khóe môi, bình tĩnh chỉnh lại, mỉm cười lịch sự với y: "Ngươi cầm đơn thuốc đi lấy thuốc đi, hôm nay cứ để Hắc Đản uống thuốc, trước tiên giải độc rồi tính tiếp.”
Khung Uyên liên tục đáp lời, cẩn thận bảo vệ đơn thuốc rồi rời đi.
Sau khi y đi, Tạ Vãn U ôm trán, thở dài đau đầu.
Con giao long này trông... thực sự không được thông minh cho lắm.
Phong Nhiên Trú bước vào cửa thấy bộ dạng này của nàng, lập tức nhíu mày: “Sao vậy, bị con giao long ngốc nghếch kia bắt nạt à?”
Tạ Vãn U lắc đầu: “Không có, chỉ là ta thấy có một chuyện hơi kỳ lạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận