Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 815 -




"Đưa... tất cả trở về." Máu trào ra từ khóe môi, nhưng Tạ Yếm vẫn nhìn chằm chằm vào Nghiệt Kính Đài: "Linh hồn của ta, mạng sống của ta... tất cả mọi thứ của ta, ta đều có thể trao cho ngươi."
"Chỉ cần bọn họ có thể trở về." Khóe mắt Tạ Yếm chảy ra những giọt nước mắt đẫm máu: "Ta có tồn tại không cũng không quan trọng."
"Trên thế gian này, người đáng chết nhất rõ ràng là ta..."
Sức mạnh trên người cậu mênh mông như biển cả, cuồn cuộn đổ vào Nghiệt Kính Đài, Nghiệt Kính Đài dần bùng phát một luồng ánh sáng vàng chói mắt, bao phủ toàn bộ Tạ Yếm.
Toàn thân Tạ Yếm phát ra tiếng xương vỡ, nhưng Tạ Yếm lại như không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn nhếch môi cười điên cuồng.
Cậu hóa lửa thành đao, khoảnh khắc chín chiếc đuôi hồ ly sau lưng cậu hiện ra hoàn toàn, cậu không chút do dự vung đao, giống như cha của mình, tự chặt đứt chín chiếc đuôi.
Mỗi chiếc đuôi hồ ly đều chứa đựng sức mạnh to lớn, sức mạnh giải phóng từ việc chặt đuôi được Nghiệt Kính Đài hấp thụ, khiến Nghiệt Kính Đài bừng sáng.
Nỗi đau đớn tột cùng khi chín chiếc đuôi cùng đứt khiến sắc mặt Tạ Yếm trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, cậu lảo đảo, Phóng thích sức mạnh ra.
Thần Khải phát hiện ra ý định của cậu, nhưng lúc này muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
Mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng, Tạ Yếm đứng giữa, ánh mắt không gợn sóng, cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng xa xa, vẻ mặt cậu mới có sự thay đổi rất nhỏ.
Bên dưới, biển lớn gào thét dâng lên những cơn sóng dữ, những con sóng khổng lồ đã nhấn chìm hơn một nửa lục địa, một bóng người đột nhiên nhảy lên, cưỡi trên con sóng khổng lồ lao nhanh về phía cậu.
Chính là Vương nữ Hải tộc.
Trên mặt nàng ấy lộ rõ vẻ lo lắng và tức giận không hề che giấu, Tạ Yếm biết, nàng ấy muốn cứu mình.
Nhưng mà —- một tiếng sấm lớn lại vang lên, khoảnh khắc tia chớp giáng xuống, Nghiệt Kính Đài đột nhiên phát ra một tiếng vo ve kỳ lạ.
Một sức mạnh cực mạnh lấy Nghiệt Kính Đài làm tâm, đột ngột lan tỏa ra ngoài, sức mạnh đó đi đến đâu thì mọi thứ đều dừng lại.
Bóng dáng Vương nữ cũng đột nhiên đông cứng giữa không trung.
Ngón tay nàng ấy chỉ cách Tạ Yếm một đường chỉ, nhưng giây tiếp theo, lại dần dần xa cách.
Không chỉ có nàng ấy, mọi thứ đều đang quay ngược trở lại.
"Tạ Yếm —-"
Tạ Yếm nhắm mắt lại, không nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Vương nữ.
Thế giới đang tái thiết, nhưng thân thể Tạ Yếm lại dần tan rã ra.
"Làm ơn... đưa bọn họ trở về đi."
"Trở về điểm khởi đầu của mọi tội ác."

Gió dữ gào thét, sóng ánh sáng phát ra từ Nghiệt Kính Đài bao trùm mọi thứ.
Thân thể Tạ Yếm hoàn tan rã, khi Tạ Vãn U lao đến, chỉ chạm được vào máu thịt vỡ vụn của cậu.
Bị muôn người chỉ trích, tan rã mà chết, đây là kết cục mà hệ thống từng nói, thuộc về Tạ Yếm, cho đến khi Tạ Vãn U tận mắt chứng kiến, mới biết được tình hình thực tế thảm khốc hơn tám chữ nhẹ bẫng này gấp bao nhiêu lần.
Không nên như vậy... Trong lòng Tạ Vãn U dâng lên một nỗi đau âm ỉ, kết cục của Tạ Yếm không nên như vậy.
Nàng quay lại nhìn, cả thế giới đang tái cấu trúc, những tảng đá vỡ vụn trở về đỉnh núi, trăm sông đổ ngược, những thi thể vỡ vụn tái hợp thành hình người hoàn chỉnh, những người vẫn còn vẻ mặt bàng hoàng được một sức mạnh vô hình dẫn dắt quay trở về.
Đại Tế Ti kinh ngạc tức giận nhìn chằm chằm cảnh tượng này, cũng không thể kiểm soát được việc quay trở lại, nhận ra mục đích của Tạ Yếm, ông ta cười điên cuồng: “Ngây thơ! Cho dù có làm lại một lần nữa, người chiến thắng vẫn là Thần Khải!”
Đột nhiên, cơn gió dữ dội dừng lại, mọi âm thanh đột nhiên biến mất, cả thế giới bỗng chốc tối sầm lại.
Chỉ có Nghiệt Kính Đài nhuốm máu vỡ vụn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nó bay về phía Tạ Vãn U, xoay quanh nàng một vòng.
Bóng tối tan đi, xung quanh sáng trở lại.
Tạ Vãn U đứng trong một khu rừng cây khô héo, vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng Tạ Yếm tan rã, nàng ngơ ngác nhìn những con quạ bay lượn trên bầu trời.
Sao nàng lại... trở lại đây?
Đây là bãi tha ma của nhân gian, là nơi Tạ Yếm đã đổ hết máu trong người mà vẫn không cứu được nương, là điểm khởi đầu cho mọi cơn ác mộng của Tạ Yếm.
——Cũng là nơi cuối cùng Tạ Yếm đến trước khi đi đến kết cục cuối cùng của mình.
Cậu trở về bãi tha ma nơi chôn cất nương.
Nhiều năm trước, khi còn nhỏ cậu rời khỏi chỗ này, mà bây giờ cậu trở lại đây, mọi thứ sắp trở về điểm xuất phát.
Chính là một vòng tuần hoàn.
“Nương, con đã trở về.”
Cũng như đêm mưa nhiều năm trước, khi Tạ Yếm đến, bầu trời vẫn đang mưa phùn.
Màn mưa dày đặc như kể lại nỗi buồn vô tận, Tạ Yếm im lặng bước qua những bộ xương nằm ngang trong bãi tha ma, quỳ xuống trước một nấm mồ, cậu cúi đầu, mái tóc bạc theo gió lay động.
Tạ Vãn U đến sau cậu, tưởng cậu sẽ nói gì đó, nhưng hình như Tạ Yếm không biết bắt đầu từ đâu, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bia mộ, im lặng rất lâu.
“Con sắp đi rồi.” Cuối cùng, cậu khẽ nói: “Xin lỗi, bấy lâu nay, đã làm phiền người rất nhiều... May mắn thay, mạng sống này của con không phải là vô dụng hoàn toàn.”
“Con đã tìm ra một phương pháp, có lẽ có thể nghịch thiên mà cứu tất cả mọi người.”
Tạ Yếm đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bia mộ, khóe môi hơi nhếch lên: “Con cũng có thể... đưa người ra khỏi bãi tha ma này.”
Cậu có vẻ hơi mệt mỏi, giống như khi còn nhỏ, cậu co ro bên bia mộ, áp mặt vào bia mộ lạnh lẽo, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Tiếc là, ngoài chuyện này ra, có vẻ như con không thể giúp mọi người nhiều hơn nữa...”
Cổ họng Tạ Vãn U nghẹn lại, rõ ràng Tạ Yếm không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nhưng nàng vẫn ngồi xổm bên cạnh Tạ Yếm, nhẹ nhàng nói với cậu: “Không phải vậy, con đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận