Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 110 -




Bị mắng, mặt Phong Nhiên Trú tối sầm lại, trầm giọng phủ nhận: "Ta không... vẫy đuôi."
Đuôi của hắn sao có thể làm chuyện trẻ con như thế được!
Phong Nhiên Trú một mực không thừa nhận, Tạ Vãn U lúc này mới hối hận vì lúc nãy đã không dùng đá Lưu Ảnh ghi hình lại: "Ngươi không vẫy đuôi? Chẳng lẽ đuôi của ngươi có suy nghĩ riêng?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lát, quay đầu nhìn đuôi mình đang bị Tạ Vãn U túm trong tay.
Vừa nãy Tạ Vãn U mới gỡ lớp băng gạc quấn trên đó ra, đuôi hồ ly lộ ra chỗ thì trọc chỗ thì không, lông mới mọc cũng lởm chởm, Phong Nhiên Trú nhìn mà đau đầu, lại quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Thế thì phải làm sao? Nếu nó còn vẫy nữa, ngươi cứ chặt phăng đi là được."
Cái đuôi xấu xí thế này, thà không có còn hơn.
Tạ Vãn U: "..."
Ngươi tức giận với cái đuôi của mình làm gì chứ!
Trong nháy mắt này, Tạ Vãn U lại thấy được một chút đáng yêu của hồ ly tinh xấu tính này.
Nàng khẽ ho một tiếng, vỗ đuôi hồ ly trắng: "Đừng nói mấy lời giận lẫy này, nếu không ta có thể coi là thật đấy."
Phong Nhiên Trú quay đầu trừng mắt nhìn nàng, cảnh cáo: "Thoa thuốc tử tế đi, đừng đụng lung tung."
Tạ Vãn U tỏ vẻ vô tội, mặt ngay thẳng tiếp tục thoa thuốc cho hắn: "Ta có làm gì? Ai bảo ngươi cứ vẫy đuôi lung tung."
"..."
Lúc này, Tạ Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên mặt đất quan sát đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nó ngẩng đầu lên nói với Tạ Vãn U: "Nương ơi, hồ ly thúc thúc làm hỏng viên gạch trên mặt đất rồi!"
Tạ Vãn U sửng sốt, lập tức dừng động tác thay thuốc lại, đi vòng ra trước mặt Phong Nhiên Trú, cúi người nhấc bàn chân hồ ly của Phong Nhiên Trú, quả nhiên thấy ba vết cào sâu.
Nàng không khỏi nhíu mày, lấy ra một quyển sổ nhỏ và bút, bắt đầu viết chữ lên đó.
Phong Nhiên Trú nhanh chóng rụt lại bàn chân bị nàng nắm, cảm thấy gây xanh trên trán hơi giật: "Ngươi đang viết gì thế?"
Tạ Vãn U nhìn hắn một cái, khép sổ lại: "Ngày tháng năm nào đó, Phong đệ tử của Hợp Hoan Tông làm hỏng hai viên gạch của Bích Tiêu Đan Tông, theo giá phải đền 10 viên linh thạch hạ phẩm, ghi vào mục nợ của Hợp Hoan Tông."
Bích Tiêu Đan Tông của bọn họ không phải là nơi chữa bệnh miễn phí cho đệ tử các tông môn khác, phí thuốc chữa trị, phí khám bệnh, phí châm cứu và một loạt các mục khác đều phải ghi vào sổ sách, vì vậy mỗi đệ tử tham gia cứu chữa đều phải mang theo một quyển sổ ghi chép, để tiện sau này tính toán tổng thể, Tạ Vãn U cũng không phải là ngoại lệ.
"Đúng rồi, lần trước ngươi suýt đốt cháy Ngọc Anh Điện, gây ra tổn thất, ta cũng đã ghi vào sổ hết rồi."
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Tiểu Bạch nghe vậy, nghiêm túc nói với Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, làm hỏng đồ phải đền tiền, sau này không được làm những chuyện xấu này nữa, nếu không nương sẽ ghi vào sổ nhỏ đấy."
Phong Nhiên Trú lại cười phá lên.
Vật nhỏ này còn muốn dạy hắn làm việc sao?
Hắn ở trước mặt Tạ Tiểu Bạch, dùng móng vuốt cào hỏng thêm hai viên gạch nữa.
"?" Tạ Tiểu Bạch ngây người: "Thúc, thúc... thúc sao có thể..." Sao có thể lại phá hỏng viên gạch nữa!
Nó chưa từng thấy thúc thúc nào lại thích cào gạch như vậy!
Tiểu Bạch vội vàng nhìn về phía Tạ Vãn U, lớn tiếng cáo trạng: "Nương ơi, thúc thúc lại làm hỏng hai viên gạch rồi!"
Phong Nhiên Trú cười lạnh một tiếng, laị cố ý chọn hai viên gạch lát nền, trước mặt Tiểu Bạch mài vuốt, tức đến nỗi Tiểu Bạch nhảy lên nhảy xuống, nhưng lại không làm gì được hắn.
Tiểu Bạch không thể ngăn cản hồ ly thúc thúc phá hoại, đành phải cầu cứu Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U cũng cạn lời, bây giờ nàng mới phát hiện ra hồ ly tinh họ Phong này thực ra có hơi trẻ con và thích trêu chọc người khác.
Hồ ly cố tình trêu chọc Tiểu Bạch, Tạ Vãn U có thể làm gì được, chỉ có thể lật sổ nhỏ ra, ghi nợ gạch lát nền bị phá hư của hắn.
Tạ Vãn U vừa cầm bút, Phong Nhiên Trú đột nhiên dùng móng vuốt đẩy ra một vật sáng lấp lánh, khinh thường nói: "Không cần ghi nữa, gạch lát nền ở đây, ta trả hết."
"?" Tạ Vãn U nhìn kỹ, phát hiện ra thứ hắn đẩy ra lại là một viên linh thạch cực phẩm.
"..."
Bây giờ đệ tử Hợp Hoan Tông đều giàu có như vậy sao?
Tạ Vãn U thầm hỏi: "Ngươi chắc chắn muốn dùng viên linh thạch cực phẩm này để mua gạch lát nền ở đây?" Một viên linh thạch cực phẩm có thể mua được cả đại điện này đó.
Phong Nhiên Trú nói rất ngắn gọn: “Lấy đi."
Ông chủ lớn chịu bỏ giá cao để mua gạch lát nền, Tạ Vãn U còn có thể nói gì nữa, lặng lẽ cất viên linh thạch cực phẩm đi, gạch bỏ chỗ ghi nợ gạch lát nền.
Phong Nhiên Trú nhìn vật nhỏ tức giận, tâm trạng đột nhiên vui vẻ một cách khó hiểu: "Bây giờ những viên gạch ở đây đều là của ta rồi, ta muốn làm hỏng mấy viên thì làm hỏng mấy viên, hiểu chưa?"
Nhưng Tiểu Bạch lại không tức giận nhiều hơn giống như hắn dự đoán, mà là nghiêng đầu, ghét bỏ nói: "Thúc thúc ơi, thúc thật là trẻ con, Tiểu Bạch không chơi với thúc thúc trẻ con đâu." Sau đó bạch bạch chạy về chỗ Tạ Vãn U.
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U: "Phụt—"
Tạ Vãn U quấn băng gạc lên đuôi hồ ly, khóe miệng không nhịn được giương lên: "Có người trẻ con đến mức trẻ ba tuổi rưỡi còn chê cơ đấy."
Phong Nhiên Trú nằm trên hai chân trước không muốn nói chuyện, đợi nàng băng bó xong, dùng đuôi không nặng không nhẹ quất nàng một cái.
Quất xong cảm thấy không đúng, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi: "Ngươi băng cái gì thế này?"
Tạ Vãn U lui lại mấy bước, híp mắt nhìn kỹ miếng gạc buộc thành hình nơ ở đuôi hắn: "Nơ bướm đó, dành riêng cho hồ ly ngây thơ, hợp với ngươi lắm."
Phong Nhiên Trú: "Tháo ra!"
"Buộc lại băng gạc rất tốn thời gian, bây giờ ta đang vội, phải đi thay thuốc cho những người bị thương khác." Tạ Vãn U bế Tiểu Bạch đi ra ngoài, quay lưng vẫy tay với hắn: "Dù sao cũng chẳng có ai đến tìm ngươi, sáng mai ta tháo cho."

Bạn cần đăng nhập để bình luận