Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 558 -




Ngụy Mãn Châu đau đớn rên lên một tiếng, giống như cuối cùng cũng ý thức được, gã sẽ phải chết ở đây, lúc này mới hoảng sợ ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ ngầu nhanh chóng đảo qua, rất nhanh đã tìm được người mà gã muốn tìm.
"Sư tôn, cứu con với!" Gã chảy nước mắt, dốc hết sức hét lên: "Con là đại đồ đệ duy nhất của ngài mà!"
Vốn dĩ đôi mắt của lão đảo chủ đã đờ đẫn, nghe vậy thì hơi động đậy, nhiều thêm mấy phần đau đớn, lão không đành lòng nhìn đi chỗ khác, ngón tay khẽ run rẩy.
Bọn họ đã sai, ngay từ đầu đã sai rồi.
Từ lúc đảo Bồng Lai tiếp đón Tông chủ Thiên Nguyên, từ lúc nghênh đón ông ta vào cửa, đảo Bồng Lai đã trượt vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Dưới sự dung túng của ông ta, Châu Nhi đã phạm phải tội ác tày trời không thể cứu vãn, bây giờ... không còn ai có thể cứu được gã nữa
Sự im lặng của lão đảo chủ khiến Ngụy Mãn Châu hiểu ra điều gì đó, đến lúc này, Ngụy Mãn Châu bỗng nhiên phát ra một trận cười điên cuồng.
Gã cố sức chống người dậy, dùng hết sức gào về phía đó: "Sư tôn! Ngài nói cho con biết, ngài thật sự đem đảo Bồng Lai cho Tạ Vãn U sao—— ngài thật sự đem vị trí đảo chủ cho một người ngoài sao?"
Gã ngửa mặt lên trời cười lớn, đối mặt với gió lạnh gào thét, giọng nói chói tai giống như tiếng khóc tang: "Sư tôn, con mới là Đại đồ đệ của ngài, tại sao ngài lại tình nguyện đem vị trí đảo chủ truyền cho người ngoài, mà không chịu cứu con! Tại sao!"
“Nếu đã như vậy… nếu đã như vậy!” Trên mặt Ngụy Mãn Châu tràn đầy vẻ hung ác, căm hận nói: “Vậy chúng ta cũng đừng nghĩ ai sống tốt hơn ai! Thứ đáng lẽ thuộc về ta, dù ta có phá hủy, ta cũng không nhường cho người khác!”
Lão đảo chủ đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Đại đệ tử đã biến thành bộ dạng vô cùng chật vật.
Lúc này Ngụy Mãn Châu đã quay sang chỗ Minh chủ Tiên Minh, điên cuồng cười lớn: “Minh chủ, ngươi tưởng ngươi có thể mãi mãi khống chế đảo Bồng Lai sao, đảo Bồng Lai sớm đã có ý phản kháng, dù có đổi đảo chủ thì toàn bộ đệ tử đảo Bồng Lai vẫn sẽ tìm mọi cách thoát khỏi các ngươi!”
Giọng điệu của gã âm lãnh như một con rắn độc: “Các ngươi không biết đi, sư tôn của ta để thoát khỏi các ngươi, đã phái ta đi tìm Tông chủ Bích Tiêu…”
Lão đảo chủ đột nhiên nhìn về phía chỗ ngồi đứng đầu, chỉ thấy sắc mặt của Đoàn minh chủ đã trở nên u ám giống như thời tiết lúc này.
Ngực lão đảo chủ phập phồng dữ dội vài lần, rồi lập tức ngã vật ra ghế.
Xong rồi, xong hết rồi…
Châu Nhi, vậy mà lại muốn kéo cả đảo Bồng Lai xuống nước, cũng không muốn nhường đảo Bồng Lai cho Tạ Vãn U, để lại cho các đệ tử đảo Bồng Lai một con đường sống…
Gã không hiểu sao? Nếu giao đảo Bồng Lai cho Tạ Vãn U, thì ngàn năm nền tảng của đảo Bồng Lai, nói không chừng vẫn có thể tiếp tục tồn tại dưới sự chèn ép của Tiên Minh.
Nhưng một khi gã nói cho Minh chủ biết, tất cả đệ tử đảo Bồng Lai đều có ý phản kháng, Minh chủ để giữ bí mật của Thần Khải, chắc chắn sẽ không do dự mà diệt sạch toàn bộ đảo Bồng Lai!
Quá tức giận, môi lão đảo chủ run rẩy, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Trong cơn mơ hồ, lão nhìn Ngụy Mãn Châu, gần như không nhận ra đứa trẻ này.
Châu Nhi của lão, từ bao giờ lại trở nên méo mó như vậy.
Lão đảo chủ giống như một ngọn núi tuyết sụp đổ, thê thảm đổ xuống tại chỗ ngồi.
Ngụy Mãn Châu nhìn cảnh này, trong màn mưa kiếm quang đẫm máu, gã cười lớn: “Ta không hối hận! Ta không có lỗi! Chờ đấy, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ gặp ta ở địa ngục!”
Giữa lúc trời đất quay cuồng, lão đảo chủ cảm thấy có người đi đến bên mình.
Khuôn mặt mơ hồ tạo thành bóng chồng trước mắt lão, lão há miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi trong nỗi bi ai vô bờ kia.
Tiếng ồn ào dần dần xa, đợi đến khi lão đảo chủ tỉnh lại, nhìn thấy màn giường màu trắng trên đầu, trong thoáng chốc, thậm chí còn tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng mùi máu tanh trong khoang miệng lại rõ ràng cho gã biết, đó chính là sự thật đẫm máu.
“Đảo chủ, ngài tỉnh rồi ạ?”
Một giọng nói trong trẻo của nữ nhân truyền đến từ bên giường, lão đảo chủ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Kiếm chủ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, chống đầu nhìn mình.
Lão đảo chủ mím chặt môi, khàn giọng nói: “Ngươi ở đây… làm gì.”
Cho đến lúc này, lão đảo chủ vẫn không có thiện cảm gì với Kiếm chủ đã câu kết với Tiên Minh, cướp đoạt quyền lực của đảo Bồng Lai.
Tạ Vãn U nói: “Ngài đã ngất xỉu trên pháp trường, là ta chủ động chào tạm biệt với Minh chủ, cứu ngài.”
Lão đảo chủ không có phản ứng gì, thờ ơ quay đầu, lặng lẽ nhìn màn giường: “Không cần vòng vo nữa, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Tạ Vãn U cười nói: “Hình như đảo chủ không đánh giá cao ta, là vì ta quá trẻ sao?”
Lão đảo chủ im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Độc trong người ta đã phát tác, chắc cũng sắp chết rồi, trước khi chết, ta khuyên ngươi một câu, nước của Tiên Minh rất sâu, không phải ngươi có thể lội qua được… Không muốn rơi vào kết cục giống Ngụy Mãn Châu, thì ngươi vẫn nên nghe theo sư tôn của ngươi, về luyện đan cho đàng hoàng đi.”
“Đa tạ đảo chủ nhắc nhở.” Tạ Vãn U nói lời cảm ơn, rồi chuyển lời: “Nhưng ta đến Tiên Minh, chính là để lội qua vũng nước đục này.”
Trong ánh mắt lạnh lẽo của lão đảo chủ đột nhiên xuất hiện những gợn sóng lớn, vô thức đảo mắt nhìn ra ngoài cửa.
“Không sao, bây giờ canh giữ bên ngoài đều là người của ta.”
Lão đảo chủ không còn để ý đến điều gì khác, câu nói kia của Tạ Vãn U làm trái tim lão đập thật nhanh, lão run giọng hỏi: “Ngươi biết…”
Tạ Vãn U gật đầu: “Ta biết, mục đích của ta, là hủy diệt nó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận